Lưỡng Thế Hoan - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-03-21 00:33:58
Lượt xem: 4,412
Mỗi lần ta nhớ lại sự việc đã xảy ra ở thư phòng ngày hôm đó, đều cảm thấy như bị sét đánh.
Hoa Dương vậy mà lại thích ta, thích ta giống như một nam nhân thích một nữ nhân vậy.
Nàng vuốt ve bờ môi của ta, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ ràng nói:
"A Nguyên, ta biết tâm trạng của ngươi ngay lúc này đang rối loạn, suy nghĩ không được chuyện gì, ta cho ngươi một chút thời gian, ngươi cứ thong thả mà nghĩ."
Ta muốn nghĩ cái gì!
Ta nghĩ như thế nào!
Ta nghĩ về điều gì!
Ta suốt đêm chạy về nhà, cổng lớn cũng không ra, cổng phụ cũng không bước, cứ ở trong nhà giả chết.
Hai ngày đầu, nương ta còn dung túng ta, khi đến ngày thứ ba, bà một cước đá văng cửa ra, lôi ta từ trong chăn ra ngoài.
"Con nháo loạn tuyệt thực cái gì"
Nương ta vén chăn lên, vốn dĩ là lửa giận đùng đùng, nhưng mà khi nhìn thấy miếng điểm tâm vụn ở trên khoé miệng ta thì lại không nói ra được lời nào.
Bà qua loa lau khóe miệng cho ta, buồn bực nói:
"A Nguyên à, với cái tính nết đần độn ngốc nghếch này của con, tương lai gả đi rồi phải làm sao mới tốt đây?"
Trước đó còn khen ta khí chất như hoa huệ hoa lan, thông minh động lòng người, đảo mắt cái đã trở thành ngu xi, đần độn rồi.
Có thể thấy được, tình thương của mẹ này, vốn không hề dài lâu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nương ta giúp ta rửa mặt chải đầu một phen, đích thân chải tóc cho ta, lại đột nhiên thở dài nói:
"Lúc con vừa sinh ra thân thể đã yếu ớt, ta và cha con cứ luôn lo sợ không nuôi dưỡng nổi con, ngày đêm đều cầu thần bái phật, không cầu con sẽ có nhan sắc xuất chúng, mà chỉ cầu con lớn lên mạnh khoẻ, bình an. Ai mà biết được đã nuông chiều con giống như một tiểu tử hoang dã vậy. Cả ngày đều ở cùng với hai ca ca, nếu như không phải bắt chim ở trên núi thì cũng là mò cá ở dưới sông. Năm đó, khi mà công chúa đem theo con vào khinh thành, ta không có đêm nào được ngủ ngon giấc, ngày nào cũng suy nghĩ, con gái nhỏ thích nhảy nhót của ta, sao có thể sống sót ở kinh thành nhiều quý nhân và quy củ như vậy?"
Bà vừa nói vừa đỏ mắt.
Ta xoay qua ôm lấy eo, kề sát trên người bà, lưu luyến hơi thở trên người của nương ta:
"Nương, chúng ta đều sẽ tốt thôi. Cha đã từ quan, cửa hàng nhà ta cũng đã sang nhượng lại, chỉ còn lại một chút đồ vụn vặt cần thu dọn lại, đêm xuống chúng ta liền lén lút rời khỏi kinh thành, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa".
"Con đã nói lời từ biệt với trưởng công chúa hay chưa? Ngày đó con hấp tấp trở về nhà mà không nói một lời nào, lần đó là cãi nhau với công chúa sao?"
Nương ta chọc chọc trán ta.
"Mười năm nay, trưởng công chúa đối xử với con vô cùng tốt. Con ấy, cần phải nhớ lấy ân tình này."
Nhắc tới trưởng công chúa, mặt của ta liền nóng lên, do dự một chút rồi nói:
" Nương...... người nói....... nếu như có một ngày, người vô cùng xem trọng, vô cùng yêu mến, vô cùng thân thiết với một....... một cô nương bày tỏ tấm lòng với người, người sẽ có suy nghĩ gì?"
Ánh mắt của nương ta phiêu phiêu nhìn ta, nhìn tới mức mà ta suýt chút nữa nổi da gà rồi, bà mới chậm rãi nói:
"Cái câu chuyện tình yêu này, không ai có thể nói rõ được. Nam nữ cũng thế, nam nam nữ nữ cũng thế, thoát ra khỏi bề ngoài của thế tục, tự hỏi trái tim của bản thân mới là quan trọng nhất."
"Được rồi, mau thu dọn hành lí của con đi, đừng để ra khỏi cửa rồi lại phát hiện có đồ gì đó chưa đem theo."
Nương ta nhéo nhéo má ta, lại đột nhiên nghi ngờ ta:
" Về quê nhà rồi, không còn có phủ công chúa nữa, cũng không còn những tôi tớ hầu hạ con nữa. Đến lúc đó đừng có suốt ngày nhớ nhớ quên quên, chổi lông gà sẽ hầu hạ con."
Khi màn đêm buông xuống, chúng ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi kinh thành rồi.
Ta nhìn về hướng của phủ công chúa, trong thâm tâm ta nhẹ giọng nói lời từ biệt với Hoa Dương.
Nàng là trưởng công chúa, sắp phải thành thân cùng với Tạ Thanh Dương, tuyệt đối không thể vào thời điểm này xảy ra chuyện lung tung gì.
Trong lòng Hoa Dương luôn luôn có thao lược, nàng thường xuyên vào cung là bởi vì giúp hoàng thượng bày mưa tính kế, quan viên trong triều khen ngợi nàng có thừa.
Hoa Dương nhất định sẽ trở thành một công chúa lưu danh sử sách, nàng có năng lực, cũng có hoài bão.
Hoa Dương không nên mà cũng không thể có gì với ta, bằng không thì miệng đời hiểm ác sẽ huỷ hoại nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-the-hoan/chuong-4.html.]
Trên xe ngựa, nương ta thấy cảm xúc của ta suy sụp, chỉ là ôm lấy ta.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, doạ ta giật cả mình..
"Ôn đại nhân đem theo nương tử và con gái, nửa đêm lao nhanh như vậy, đã gây ra chuyện gì rồi chăng?"
Bên ngoài truyền tới giọng nói mang theo ý giận dữ, ta vừa nghe liền biết là Hoa Dương.
Vén rèm lên, liền nhìn liền thấy 1 mũi tên cắm trên xe ngựa, cha ta cũng sợ tới mặt đầy mồ hôi.
Hoa Dương ngồi trên ngựa, tay giương cung tên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía ta nói:
"A Nguyên, qua đây."
Ta không chịu, chỉ nhìn nàng.
Nương ta đưa cho ta một phong thư, đẩy ta một cái, thản nhiên nói:
"Đi qua đó đưa phong thư này cho công chúa"
Ta chần chừ một chút vẫn là nghe lời của nương ta.
Ta đi qua đó, tay giơ lên đưa bức thư cho Hoa Dương.
Hoa Dương trực tiếp cầm lấy tay của ta, hung hăng dùng một lực, đem ra lên ngựa.
"Ta ở trong phủ ngày này qua ngày khác đợi chờ ngươi một cách dày vò, liền đợi được cái kết quả như này."
Hoa Dương sắc mặt đau thương, giọng căm hận nói:
" A Nguyên, ngươi là muốn phụ ta."
"Ta không có!"
Ta dựa vào khôi giáp lạnh lẽo của người, không muốn nói thêm nửa lời.
Hoa Dương mở phong thư của nương ta ra, liếc mắt một cái.
Nương ta xuống xe ngựa, ánh mắt chứa lệ nói:
"Điện hạ, A Nguyên từ nhỏ đã ngu dốt, bướng bỉnh, tính cách lại ngang ngược. Nhưng trong đáy lòng nàng là thanh khiết lương thiện nhất, hi vọng điện hạ che chở tốt cho nàng"
Hoa Dương xuống ngựa, trịnh trọng hướng về phía nương ta hành lễ, nhẹ giọng nói:
"Trước đây ta đã mắc nợ nàng, có thể có cơ hội bù đắp, là ông trời đã ban ân cho ta. Phu nhân yên tâm, ta nhất định không phụ nàng."
"Có lời nói này của điện hạ, ta thât sự yên tâm rồi!"
Nương ta lại liếc nhìn ta một cái, ý tứ hàm xúc nói:
"Điện hạ nhất định có được bù đắp mong muốn"
Hoa Dương cười một cái, giương giọng lên nói:
"Vũ Lâm Vệ! hộ tống cả nhà Ôn đại nhân rời khỏi kinh thành!"
Cha nương ta vậy mà lại bỏ rơi ra bỏ đi mất!
Ta trợn mắt há hốc miệng, trong lòng suy nghĩ ta không phải là được nhặt về nuôi đấy chứ.
Nương à!
Lẽ nào người đã quên rằng, ta nếu như ở lại kinh thành, là phải gả cho lão hoàng đế làm phi tần.
Ta nôn nóng, cầu xin Hoa Dương thả ta đi:
"Hoa Dương! Ta không muốn làm mẹ kế của người, ta muốn trở về quê nhà cùng với cha nương của ta"
"Phụ hoàng ta, hậu cung mĩ nữ như mây, sao có thể nhìn trúng cái bộ dáng như cây cải thìa này của ngươi được?"
Hoa Dương khoác lên cho ta chiếc áo khoác, rồi đưa ta quay trở lại phủ.