Lưỡng Tình Tương Duyệt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-28 07:08:35
Lượt xem: 339
Hoàng huynh được thái giám đưa đi thay y phục.
Yến tiệc kết thúc trong không vui.
Hoàng huynh vừa đi, Thái hậu lập tức kéo ta về cung cùng bà.
Một bên bà oán giận càu nhàu, một bên đau lòng an ủi ta.
“Hoàng huynh đó của con, cứ mặc kệ nó đi”
“Ai gia sẽ giúp con chọn, chắc chắn sẽ tìm cho con một phò mã tốt nhất!”
Như mọi người đã biết, nếu nữ tử hài lòng với mối hôn sự, chỉ cần thẹn thùng nói với trưởng bối “Phụ mẫu làm chủ, nữ nhi đương nhiên phải nghe theo”.
Nhưng nếu không hài lòng…
Ta thẹn thùng nép vào lòng Thái hậu.
“Gia Ninh chỉ muốn ở bên cạnh Thái hậu mãi thôi, muốn chăm sóc người cả đời luôn”
Thái hậu quả nhiên càng thêm yêu mến, vuốt mái tóc dài của ta.
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
“Chuyện này sao có thể, nếu phụ mẫu con ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ không an lòng.”
Ta không phải là con gái của Thái hậu, mà là con của tướng quân đã mất.
Phụ thân ta chiến thắng trở về nhưng bản thân lại trúng tên, vài tháng sau vì vết thương cũ tái phát nên đã qua đời.
Tiên hoàng phong ta làm công chúa, đưa vào cung nuôi dưỡng, địa vị ngang hàng với con gái của Tiên hoàng.
Lúc đó, Thái hậu vẫn còn là Quý Phi, quản lý Lục cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/luong-tinh-tuong-duyet/chuong-2.html.]
Ta lớn lên tại Trường Hi Cung của quý phi.
Cũng trong Trường Hi Cung, ta gặp con trai của quý phi, chính là Hoàng đế hiện tại.
Thái hậu ôm ta vào lòng như khi còn nhỏ, chậm rãi vuốt ve lưng ta, ánh mắt đầy yêu thương.
“Gia Ninh của chúng ta, nhất định phải chọn phò mã tốt nhất trên đời, chu đáo và biết yêu thương”
Nói một lúc lâu, bà lại nổi giận với hoàng huynh.
“Không được giống hoàng huynh của con, một câu tử tế cũng không nói được!”
“Từ nhỏ đã ít nói, còn xa cách với mọi người xung quanh”
Nhưng theo ta nhớ, trước đó hoàng huynh không có như vậy.
Lần đầu ta gặp Nhiễm Lạc, mặc dù hắn có chút ngại ngùng, nhưng cũng không phải là dáng vẻ trầm lặng như bây giờ.
Khi đó, cố Thái tử còn sống, Nhiễm Lạc chỉ là một vị hoàng tử bình thường, sống cùng ta ở Trường Hi Cung.
Hắn sẽ tự tay khắc một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ và tặng nó cho ta làm quà sinh thần.
Sẽ xấu hổ đỏ cả tai khi nghe lời khen của ta.
Sẽ nắm tay ta, trốn học lẻn đi chơi.
Nhưng mà sau đó…
Ta nằm trong lòng Thái hậu, nhắm nghiền hai mắt.
Những chuyện sau đó, có lẽ là ta đã hại hắn.