Ly Hôn Đi, Cảm Ơn! - Chương 13 + 14
Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:25:23
Lượt xem: 22
Đêm tối không trăng gió lớn, thích hợp bỏ trốn.
Dù sao thì tôi ở nhà họ Cố đã 4 năm, ngôi nhà này tôi còn tường tận hơn cả Cố Châu.
Sau khi thành công chui vào xe của Bùi Lạc Duẫn, tôi vỗ n.g.ự.c thở ra nhẹ nhõm.
“Khương An tiểu thư bây giờ cứ như là cùng tôi bỏ trốn vậy”
“...”
Tôi nghi ngờ anh cố tình nói ra lời nói gây hiểu lầm này.
Nên tôi cũng cô tình nói: “Phải không?”
Bùi Lạc Duẫn cười khúc khích nói: “Vậy bây giờ tôi có thể gọi cô là Bùi phu nhân đúng không?”
Tôi khiếp đảm nhìn anh.
Tôi xấu hổ quay đầu đi, nói đùa cho qua: “Anh biết đùa thật đó, hahaha”
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Bùi Lạc Duẫn ngước mắt nhìn tôi, chỉ cười mà không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ly-hon-di-cam-on-xtlf/chuong-13-14.html.]
Không biết tại sao lúc Cố Châu phát hiện ra tôi biến mất thì hắn lại nổi điên lên, nhưng tôi không có thời gian quan tâm.
Sau khi gia nhập đoàn kịch tôi sống luôn trong đoàn, an ninh ở đây rất tốt, không nằm trong phạm vi mà hắn có thể ra tay, dù muốn cũng không vào được
Ngày biểu diễn chính thức cũng diễn ra.
Khán giả lần lượt vào hội trường, sau khi trang điểm và làm tóc, tôi núp ở phía sau hậu đài lén nhìn ra phía khán đài.
Ánh đèn trên sân khấu sáng rực, phía dưới có rất đông khán giả.
Bốn năm trôi qua, tôi cuối cùng cũng được một lần nữa đứng trên sân khấu.
Không cần phải một mình đứng múa ở trước gương trong phòng thay đồ nữa.
Màn trình diễn được chia thành bốn phần, hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng và sa ngã.
Trong lúc trình diễn tôi thay 4 bộ trang phục, tôi và bạn diễn phối hợp rất ăn ý.
Trình diễn 2 giờ liền, nhưng tôi không thấy mệt chút nào.
Lúc kết màn, khán giả đứng lên vỗ tay vang dội.
Tôi đáng lẽ phải đứng trên sân khấu rực rỡ và nhận được sự ngưỡng mộ cùng tán thưởng của tất cả mọi người bằng điệu múa của mình mới đúng.