Ly Hôn Đi, Cảm Ơn! - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:21:19
Lượt xem: 40
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi cũng sẵn sàng xách vali lên và đi.
Những thứ Cố Châu mua tôi đều bỏ lại, chỉ mang theo vài bộ váy khiêu vũ mà tôi thích.
Lúc tôi đang hứng phấn lên kế hoạch thì Cố Châu bước vào phòng.
Tôi vội giấu hành lý đã sắp xếp xong của mình dưới gầm giường và ra bẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đi đến và ngồi xuống ghế.
“Dạo gần đây hình như tâm trạng cô rất tốt thì phải”
Sao mà không tốt cho được.
Nếu có thể rời đi ngay bây giờ, tôi liền đến tòa nộp đơn và khởi tố ly hôn thêm cả bằng chứng hắn ngoại tình, xác suất hắn cút là vô cùng lớn.
Tôi cười nói: “Anh đến phòng tôi làm gì, Mạnh Gia Nịnh còn ở trong phòng đợi anh kìa”
“Ghen à?” Hắn hỏi
Ghen cái đầu anh chứ ghen.
Hai tay hắn bưng mặt tôi, nói: “Ghen sớm một chút không phải là được rồi sao, em tức giận thì cứ nói là tức giận sao cứ phải tỏ ra không có gì” Cố Châu hôm nay cứ lạ lạ.
Thấy hắn không có ý định sẽ ra ngoài, tôi gạt tay hắn rồi chỉ ra cửa.
“Nếu anh không đi thì tôi đi”
Dù hành động có vẻ dứt khoát nhưng thật ra trong lòng tôi cũng hơi sợ.
Nếu hắn không ra ngoài thật, thì kế hoạch chạy trốn của tôi thực hiện thế nào đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ly-hon-di-cam-on-xtlf/chuong-12.html.]
Cố Châu nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, trong mắt có loại cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Hắn không buông tay ra mà thay vào đó hắn giữ vai và ôm tôi vào lòng
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Tôi sững sờ và cố gắng vùng ra.
Hắn ôm tôi chặt đến mức tôi không cử động được.
Cố Châu tựa cằm vào vai tôi nói: “Đừng khiêu vũ nữa, Cố thị có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn”
Hôm nay hắn thật sự rất bất thường.
Tôi sững người, thản nhiên nói: “Không, tôi muốn đứng trên sân khấu và trở thành một vũ công nổi tiếng, cái đó anh không làm được”
“Ha” Cố Châu cuối cùng cũng buông tôi ra, lạnh lùng nhìn tôi.
Hắn nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cô rất thích đứng trên sân khấu với hàng ngàn ánh mắt dõi theo sao?”
“!?”
Tôi chậm rãi gật đầu.
Hắn đột nhiên cười: “Giống như lần múa mở màn ở Đại học Trung Ương đó sao, hấp dẫn người khác bằng cách sự cố trên sân khấu à?”
Tôi không hiểu tại sao hắn lại nhắc về chuyện đó.
Cố Châu không nói gì nữa, chỉ đứng nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, sau đó nói một câu khó hiểu: “Tự ngẫm lại đi” Sau đó rời đi.
Bị điên hả!
Tôi nhíu mày, chửi thầm trong lòng.
Tôi thở phào một tiếng rồi ngồi xuống kéo vali từ gầm giường ra tiếp tục sắp xếp.