Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly Hôn Đi, Cảm Ơn! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:05:12
Lượt xem: 198

Tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

Về đến nhà không ăn không uống gì liền cứ vậy mà lên giường đi ngủ.

Đến khi Cố Châu nắm lấy cổ áo kéo tôi dậy.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tay cầm bát cháo đặt lên tủ đầu giường.

“Muốn c.h.ế.t à? Dạ dày không tốt mà còn bỏ bữa”

Tôi nhìn hắn nở nụ cười khinh bỉ: “Không ôm ấp Mạnh Gia Nịnh nữa à”

“...”

Cố Châu vén tóc rối tôi ra sau tai, thản nhiên nói: “Hôm nay đánh cô là tôi không đúng”

“Nhưng đừng để tôi nghe được cô thốt ra hai từ ly hôn nữa”

Tôi mỉm cười nói: “Anh không đúng gì chứ, anh lúc nào mà chẳng đúng”

Cố Châu nhìn tôi: Cô biết là tôi không thích cô nhảy múa trên sân khấu mà”

“Nếu sau lưng tôi cô còn dám lén đi tham gia mấy cái cuộc thi này, tôi đảm bảo, đây không phải là lần cuối tôi làm vậy đâu”

Đây là Cố Châu, kiêu ngạo, độc đoán, vô lý.

Tôi cười khẩy: “Tại sao Mạnh Gia Nịnh có thể còn tôi thì không?”

Hắn im lặng một lúc rồi thản nhiên nói: “Em ấy không giống cô”

Có gì không giống?

Cô ta là bảo bối trong lòng anh, nên chỉ cần là cô ta muốn thì anh sẽ dâng đến trước mặt cô ta.

Tôi nhếch môi: “Thích cô ta đến vậy, sao không cho cô ta một danh phận đi. Hay anh sợ tôi sẽ đòi chia tài sản sau khi ly hôn?”

“Nếu là như vậy thì đừng lo, tôi có thể xách vali lên và đi thôi, không đòi hỏi gì đâu”

“Khương An!”

Cố Châu quát lớn, bàn tay hắn nắm lấy cằm tôi: “Cô đừng có được đằng chân lên đằng đầu”

“...”

Tôi nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Để đối phó với người mình ghét, cách đơn giản nhất là để người đó tránh xa mình càng xa càng tốt”

“Cố Châu, anh thích bị ngược đãi à?”

Xương hàm của tôi đau nhức.

Lực tay của hắn không hề nhẹ chút nào.

Tôi cứ như vậy mà nhìn hắn rồi cười.

Hồi lâu, hắn mới thu tay lại, bưng bát cháo lên múc một muỗng, thổi vài cái rồi đưa đến miệng tôi.

“Ăn”

Tôi quay đầu chỗ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ly-hon-di-cam-on-xtlf/chuong-2.html.]

Cố Châu xoay mặt tôi lại, cưỡng ép đút cháo vào miệng tôi.

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Tôi bị sặc, ngã xuống giường ho sặc sụa, chốc lát gương mặt đã đỏ bừng.

Qua một lúc tôi mới bình thường lại, hắn nhét bát cháo vào tay tôi, lạnh lùng nói: “Hôm nay ba cô lại gọi điện đến xin tiền”

“...”

Hắn cười: “Khương thị bây giờ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, ngoài tôi ra hiện tại còn có ai giúp được gia đình cô đâu”

Tôi cụp mắt nói: “Đáng lẽ nó nên phá sản từ lâu rồi. Nếu không phải anh cứ rót vốn nhỏ giọt vào đó, ba tôi cũng sẽ không ôm hy vọng”

“Tôi bán hết cổ phần của mình rồi dùng số tiền đó mở một cửa tiệm kinh doanh nhỏ sống qua ngày cũng có c.h.ế.t được đâu”

Cố Châu xoa cằm, trầm ngâm nói: “Nhưng mà cô cũng thấy rồi đó, là ba cô không buông xuống được, cho nên đừng có nghĩ đến việc ly hôn”

“Nếu không, tôi sẽ ngừng hợp tác với Khương thị, với cái tính khí đó của ba cô, không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì đâu”

Hắn đang đe dọa tôi.

Tôi thật sự không hiểu tại sao hắn lại cưới tôi.

Nếu lúc trước Khương thị còn đang vững mạnh, thì đây còn được xem là hôn nhân.

Nhưng bây giờ Khương thị đang trên bờ vực phá sản, hắn không những không đuổi tôi ra đường để rước Khương Gia Nịnh về mà còn không cho phép tôi nhắc đến việc ly hôn.

“...”

Tôi bưng bát cháo lên từng muỗng từng muỗng ăn hết.

Nước mắt rơi vào trong cháo, có chút mặn.

Tôi hít mũi một cái, đưa cái bát không cho hắn.

“Tôi ăn xong rồi, mời anh ra ngoài để tôi ngủ”

“...”

Cố Châu không nói gì, hồi lâu mới nghe được tiếng đóng cửa.

Cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

Tôi đã từng thích Cố Châu.

Năm nhất đại học, trường tôi mời cựu sinh viên về diễn thuyết, trong đó có Cố Châu.

Tôi được chọn nhảy mở màn nhưng lại bị lật cổ chân khi chạm mắt với hắn.

Tôi là sinh viên xuất sắc của câu lạc bộ khiêu vũ nên cô giáo rất tin tưởng mà giao trọng trách này cho tôi, không ngờ tôi lại mắc sai lầm lớn như vậy.

Tôi nắm chặt tay, đầu óc rối bời ra sức tìm cách giải thích với cô giáo.

Bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn nhìn tôi cười nói: “Em còn đứng được không?”

Tôi lập tức đỏ mặt: “Được”

Mượn lực tay hắn đứng dậy, tôi bước xuống sân khấu với sự hỗ trợ của hắn.

Sau này, tôi như ý nguyện mà gả cho hắn nhưng người giúp tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã trên sân khấu lại bẻ gãy đôi cánh kiêu hãnh của tôi.

Loading...