Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly Hôn Đi, Cảm Ơn! - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:07:18
Lượt xem: 176

Như Cố Châu muốn, tôi an phận ở nhà làm Cố phu nhân.

Lúc buồn chán, tôi đi đến phòng thay đồ tự nhảy múa trước gương, tưởng tượng bản thân đang đứng trên sân khấu rực rỡ sáng chói.

Ba tôi gọi tôi và Cố Châu đến nhà ăn tối. Lúc mới kết hôn, tôi và hắn mỗi tuần về một lần, nhưng khi Khương thị ngày một suy yếu, một năm một lần Cố Châu cũng không đi.

Buổi sáng lúc dùng bữa, tôi nói việc này cho hắn.

Tôi tỏ vẻ quan tâm nói: “Tôi biết anh không có thời gian, tôi đi một mình được rồi, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn tôi thay anh chào ba một tiếng cũng được.”

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Cố Châu liếc nhìn tôi nói: “Trùng hợp vậy, hôm nay tôi có thời gian rảnh, có thể đến được”

Dù hơi ngạc nhiên vì hắn đồng ý nhưng tôi cũng không hỏi gì thêm.

Trên bàn ăn, bố tôi nhiều lần nói bóng gió rằng Cố Châu có thể cấp thêm vốn cho Khương thị không.

Tôi mới ăn được hai miếng, liền bị mẹ đủ lý do để kéo tôi vào phòng.

“An An, sao bụng con nhiều năm vậy rồi mà còn không có động tĩnh gì vậy?”

“Thuốc lần trước mẹ đưa con có uống không?”

Mới chỉ bước chân vào cửa, bà đã hỏi tới tấp.

“...”

Tôi cũng không thể nào nói với bà là tôi và Cố Châu đã chia phòng mạnh ai nấy ngủ từ lâu rồi, có thai được mới là lạ.

“Công việc kinh doanh của bố con bây giờ đang rất sa sút, hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của Cố Châu. Ngay lúc này năng lực kinh doanh của nó đang rất mạnh, nếu con không có thai để trói nó lại, không chừng một ngày nào đó sẽ có một người đàn bà khác mang thai cho nó trước cả con luôn thì sao"

Nhìn mẹ tôi lo lắng.

Tôi có nên nói cho bà biết hiện tại hắn đang nuôi tình nhân bên ngoài không?

Trùng hợp hơn người đó là bạn đại học của tôi, lại là người bạn tôi ghét nữa chứ.

Tôi cắn môi: “Chúng ta cứ bám víu hắn như này mãi sao?”

“Đây là công sức nửa đời của ba con, không thể nói bỏ là bỏ được”

“...”

Sau một hồi nghe giảng rốt cục tôi cũng được ra ngoài.

Bọn họ hình như đều đã quên, hôm nay là sinh nhật của tôi.

Tôi còn tưởng vì hôm nay là sinh nhật của tôi nên ông bà mới gọi tôi về.

Tôi cười giữ giễu, ăn thêm hai miếng rồi ra về.

Lúc về mẹ còn đang cố gắng nháy mắt ra hiệu cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ly-hon-di-cam-on-xtlf/chuong-3.html.]

Tôi quay đầu không nhìn bà, ngồi trên xe tinh thần có chút chán nản.

Có người gọi cho Cố Châu, không biết có phải cố ý hay không mà hắn mở loa ngoài để nghe.

Một giọng nữ nũng nịu vang lên: “A Châu, không phải anh đã nói hôm nay sẽ đến đón sinh nhật cùng em hay sao”

Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên mất, tôi và Mạnh Gia Nịnh có cùng một ngày sinh.

Cố Châu không nhớ được sinh nhật của tôi, nhưng sinh nhật của cô ta thì lại nhớ kỹ lắm.

Tôi nhắm mắt không nói gì.

Cố Châu dỗ dành nói: “Anh nhớ mà, anh vừa làm xong việc, giờ anh đang đến đây”

Mạnh Gia Nịnh hỏi: “Thế anh có mua bánh sinh nhật cho em không đó?”

Hắn khẽ cười: “Có chứ, sao anh lại quên sinh nhật của em được”

Cô ta vui vẻ nói: “Cố Châu em biết anh tốt với em nhất mà!”

Hai người nói chuyện với nhau hồi lâu nữa Cố Châu mới cúp điện thoại.

Tôi mở mắt, duỗi lưng mệt mỏi nói: “Thả tôi ở đây được rồi, tranh thủ thời gian đến đón sinh nhật với tình yêu bé nhỏ của anh đi”

Ánh mắt Cố Châu lạnh lẽo nhìn tôi: “Không có gì muốn nói sao”

Tôi ngẫu nhiên trả lời: “Chúc anh chơi vui vẻ”

Sắc mặt hắn lạnh lẽo, đột nhiên thắng xe lại: “Xuống xe!”

Tôi cười nói: “Anh không cần phải mời đâu, tôi tự xuống được mà, anh đi chơi vui vẻ nha”

Tôi cởi dây an toàn, vui vẻ nhảy xuống xe.

Cố Châu không chút lưu luyến, trực tiếp lái xe đi.

“Haiz…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra mở đèn pin soi đường. 

Sau khi không còn tình cảm với Cố Châu nữa, cuộc sống của tôi rất thoải mái.

Trước kia tôi không biết nấu cơm, tôi vì hắn mà học nấu ăn đã rất nhiều lần cắt trúng vào tay.

Mỗi tối đều chờ hắn về cùng ăn, hắn thì ngày ngày ở bên Mạnh Gia Nịnh trãi qua cuộc sống hạnh phúc.

Đỉnh điểm là một lần kia tôi gọi điện cho hắn nhưng tất cả những gì tôi nghe được chỉ là lời thì thầm nhẹ nhàng của Mạnh Gia Nịnh: “Chị Khương, A Châu đang tắm, có lẽ chút anh ấy mới xong, lúc đó chị gọi lại cho anh ấy nha”

Lúc đó tôi đã không còn yêu hắn nữa.

Dù sao yêu hắn cũng quá là đau khổ, tôi cũng không phải người thích bị ngược đãi.

Loading...