Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly Hôn Đi, Cảm Ơn! - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:08:52
Lượt xem: 168

 

Đi bộ không bao lâu tôi đã hối hận.

Đáng lẽ phải chạy đêm một đoạn nữa mới kêu dừng xe mới phải, đoạn đường này không dễ bắt xe xíu nào.

Suy nghĩ một lúc tôi vẫn quyết định bắt xe.

Qua lại hồi lâu, cuối cùng cũng có một chiếc xe tấp vào, chủ xe hạ kính xuống lớn tiếng nói: “Cô gái, cô có biết đoạn đường này không cho phép đỗ xe không vậy hả?”

Tôi ra vẻ yếu đuối nói: “Anh trai, anh thương hại tôi chút với, chân tôi sắp gãy tới nơi rồi, tôi sẽ trả anh gấp 10 lần được không?”

Anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi bất đắc nói: “Mau lên xe”

Lòng tôi vui như trẩy hội, vui vẻ bước lên xe.

Vừa mới đặt m.ô.n.g ngồi xuống, người trước ghế lái đã nói: “Khương An tiểu thư, trùng hợp quá”

“!???”

Tôi bất ngờ sau đó nhoài người lên để nhìn người phía trước.

Trông cũng khá đẹp trai đó nhưng mà tôi không biết anh ta.

Tôi hoài nghi hỏi: “Anh là ai vậy?”

Anh mỉm cười nói: “Đại học Trung Ương, tôi và cô học cùng một trường”

Tôi lại hỏi: “Không phải, ý tôi là tại sao anh biết tôi”

Anh lại cười nói: “Trường chúng ta có ai mà không biết Khương An. Cô ấy năm nào cũng đứng nhất môn khiêu vũ. Lễ hội nào cô ấy cũng nhảy mở màn hơn nữa cô ấy còn là hoa khôi do chính Đại học Trung Ương bình chọn”

Tính ra ở trường đại học tôi cũng có tiếng tâm lắm chứ bộ.

Tôi tiếp tục lắng nghe.

Anh tiếp tục nói: “Tôi không những biết Khương An, tôi còn biết Khương An là một người rất mạnh mẽ”

“!?”

Câu nói này làm tôi hoang mang.

“Có một lần tôi đang chơi bóng rổ trên sân thì vô tình ném bóng trúng người cô, với quả bóng trên tay cô đi đến trước mặt tôi một với gương mặt đầy hung dữ và yêu cầu tôi phải xin lỗi.”

“Tôi muốn thử xem nếu tôi không xin lỗi thì chuyện gì sẽ xảy ra, kết quả là Khương An tiểu thư dùng lực ném trái bóng đi chỗ khác, ném xa ơi là xa”

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Có chuyện này nữa hả? Sao tôi không nhớ gì hết vậy.

Tôi cười một cách xấu hổ, anh nghiêng đầu nhìn tôi cứ vậy ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đôi mắt của người đàn ông vô cùng sâu, như thể có thể hút người ta vào bất cứ lúc nào.

Tôi yên lặng hồi lâu thì lên tiếng: “Có thể cho tôi biết tên của anh không?”

“Bùi Lạc Duẫn”

Bùi Lạc Duẫn…

Hình như lúc còn đi học đúng là tôi đã từng nghe qua cái tên này.

Tôi thầm nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở trường đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ly-hon-di-cam-on-xtlf/chuong-4.html.]

“Chồng của Khương An tiểu thư không đến đón sao” Anh đột nhiên hỏi.

“Khụ” Tôi bối rối ho vài tiếng “Anh ấy có việc bận…” 

“Đêm hôm khuya khoắt ai lại thả một cô gái ở đoạn đường khó bắt xe như thế này, tôi nghĩ anh ta cố tình ném cô ở đó thì đúng hơn”

Tôi xấu hổ nói: “Ừm, chúng tôi cãi nhau. Gây gổ là chuyện không thể tránh khỏi trong hôn nhân mà”

“Ừm”

Anh nhẹ nhàng đáp lại.

Từ góc độ này hình như tôi thấy khóe môi anh nhếch lên, anh đang cười à?

“Số 31 Hoành Sơn”

“Tôi biết”

Sao cái gì anh cũng biết vậy? 

Tôi có chút nghi hoặc.

Nhưng nghĩ lại mình đang ngồi trên xe của người ta, tôi lặng lẽ cất cái nghi ngờ đó xuống.

Xe không chạy thẳng đến nhà tôi mà dừng lại ở một trung tâm thương mại.

Anh xuống xe nói với tôi: “Khương An tiểu thư, tôi cần phải mua một ít đồ, cô chờ tôi một chút được không?”

Không muốn làm phiền anh thêm, tôi vội nói: "Không cần đâu, ở đây rất dễ bắt taxi. Tôi đưa tiền cho anh rồi tôi ra ngoài bắt taxi cũng được”

Anh cười nhạt: “Nhưng tôi chỉ muốn Khương An tiểu thư ngồi trên xe của tôi thôi”

“...”

Sao tôi cứ cảm thấy không khi có chút là lạ.

Tôi gật đầu: “Được rồi, tôi ngồi ở đây cũng được”

Bùi Lạc Duẫn mỉm cười, khóa xe, rút chìa khóa rồi mới rời đi.

Nếu không phải anh ta lái chiếc xe hàng hiệu này, tôi còn tưởng là mình đang gặp phải một tên sát nhân hoặc một kẻ bắt cóc tống tiền.

Tôi xua đi nỗi bất an trong lòng, tựa lưng vào ghế ô tô ngủ thiếp đi.

May mắn thay, không lâu sau anh đã quay lại, trên tay cầm một chiếc bánh dâu tây.

Tôi hỏi: “Anh mua tặng cho ai à?”

Anh đưa bánh cho tôi, khẽ nói: “Khương An tiểu thư, sinh nhật vui vẻ”

Thì ra vẫn có người nhớ ngày sinh nhật của tôi.

Tôi nhận lấy chiếc bánh, cảm thấy có chút cảm động muốn khóc.

“Sao anh lại biết?"

Anh cười: “Tôi đã nói Khương An tiểu thư rất nổi tiếng trong trường, tôi biết được sinh nhật của cô cũng không có gì là lạ”

Lúc trước anh biết thì không nói gì, nhưng bây giờ tôi đã tốt nghiệp gần 3 năm rồi, sao anh còn nhớ được hay vậy?

Tôi nói nhỏ: “Trí nhớ anh tốt thật đấy”

Loading...