Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 124

Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:03:22
Lượt xem: 9

Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Lão phu nhân nói quá rồi, mặc dù cháu không ủng hộ cách nghĩ của bà, nhưng cháu hiểu bà đã cân nhắc, cháu hiểu bà chỉ muốn tốt cho Chu gia."

 

Ánh mắt Hoắc lão phu nhân hơi trầm xuống.

 

Rất nhanh Chu Chính Hiến đã đến, với tốc độ này của anh thì rõ ràng là sợ Hoắc lão phu nhân ăn thịt Lâm Tẫn Nhiễm.

 

"Đã ăn chưa, nếu chưa ăn thì gọi đi." Hoắc lão phu nhân liếc anh, khẽ lên tiếng.

 

Chu Chính Hiến kéo cái ghế bên cạnh Lâm Tẫn Nhiễm ra, "Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa không dài, sao bà lại kéo cô ấy đến đây ăn?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm giật giật vạt áo dưới bàn của Chu Chính Hiến.

 

"Làm sao thế, bà cũng không kéo cháu tới đây ăn, cháu lắm mồm như vậy làm gì?"

 

Chu Chính Hiến nói rất bình tĩnh, "Cô ấy là vợ cháu, cháu không lắm mồm thì ai lắm mồm."

 

Hoắc lão phu nhân, "Ồ, tại sao đã trở thành vợ cháu rồi? Là cháu đã cưới hay là nó gả cho cháu?"

 

Chu Chính Hiến đáp lời, "Chuyện sớm hay muộn thôi."

 

Hoắc lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Bà thấy dạo này cháu không để bà vào mắt rồi đấy."

 

Chu Chính Hiến mỉm cười, "Đúng vậy, cháu đặt bà vào tim cháu rồi."

 

Hoắc lão phu nhân: "..."

 

Lâm Tẫn Nhiễm phì một tiếng, suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng mà cũng may là cô cố gắng kìm nén tiếng cười xuống.

 

Chu Chính Hiến quay đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"

 

"Không sao, em bị nghẹn..."

 

Lông mày Chu Chính Hiến nhíu lại, "Lớn thế này rồi mà không thể để người ta bớt lo chút nào, mau uống nước đi."

 

Chu Chính Hiến rót một ly nước đưa đến miệng cô, Lâm Tẫn Nhiễm uống một ngụm, "Em ổn rồi mà."

 

Chu Chính Hiến, "Ừ, vậy ăn thêm đi."

 

"Ăn nhiều rồi."

 

"Nói dối, trước mặt bà nội mà em có thể nuốt sao?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm: "..."

 

Hoắc lão phu nhân: "..."

 

Cuối cùng, Hoắc lão phu nhân đi về, mà Chu Chính Hiến thì đưa Lâm Tẫn Nhiễm trở về bệnh viện.

 

"Này, anh cố ý chọc bà nội làm gì vậy, anh muốn bà ghét em hơn à?" Lâm Tẫn Nhiễm bật cười.

 

"Bà không ghét em." Chu Chính Hiến quay đầu nhìn cô một cái, "Nếu bà nội thật sự không thích em, bà sẽ không hòa nhã ngồi ăn cơm với em, tính tình bà trước giờ cao cao tại thượng, bà sẽ trực tiếp sai người đến đuổi em đi."

 

"Ồ, ví dụ như... Cho em tấm chi phiếu gì đấy, giống phim truyền hình ấy." Lâm Tẫn Nhiễm suy nghĩ, "Anh nói xem bà sẽ cho em bao nhiêu tiền?"

 

Chu Chính Hiến đưa tay vuốt đầu cô, "Không quan tâm đến anh mà lại đi muốn đống tiền kia, số tiền đó cho em bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng thiệt thòi cho em."

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, nhưng lại không phản bác. Bởi vì anh nói rất đúng, bản thân anh có giá trị cao hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-124.html.]

 

"Yên tâm, mặc dù bà nội nói năng chua ngoa nhưng trái tim thì như đậu hũ, đừng thấy bà uy nghiêm như vậy, bình thường anh với Thời Uẩn nói đùa với bà suốt."

 

Lâm Tẫn Nhiễm "À" một tiếng, "Nhưng lão phu nhân nói, ông ấy muốn tới đây. Em..."

 

"Chú Minh sao?"

 

"Ừ."

 

"Để anh giúp em."

 

Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Không sao cả... Sớm muộn gì em cũng phải đối mặt."

 

Một đêm Lâm Tẫn Nhiễm ngủ không ngon.

 

Ngày hôm sau lúc rời giường đến bệnh viện, tinh thần cô hơi hoảng loạn. Qua mười một giờ sáng, cô đi theo một bác sĩ đến phòng kiểm tra.

 

"Bác sĩ bác sĩ, không ổn rồi, không ổn rồi, bên kia có người thân của ai đó làm loạn. Chúng tôi không ngăn nổi." Đột nhiên, một y tá xông vào nói.

 

"Báo bảo vệ chưa?" Lâm Tẫn Nhiễm giận tái mặt.

 

"Vẫn chưa kịp, bọn họ đột nhiên mắng chúng tôi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm cùng bác sĩ Lý bên cạnh vội vàng chạy tới xem, Lâm Tẫn Nhiễm vừa chạy vừa nói, "Gọi điện thoại cho bảo vệ, ngay lập tức! Còn nữa, để cho bảo vệ tới trước."

 

"Vâng!"

 

Tình huống phía trước đúng là cực kỳ rối loạn, mấy người đó mắng chửi y tá rất khó nghe, nội dung đại khái là nhà bọn họ có người già qua đời ở bệnh viện, bọn họ cho rằng y tá không chăm sóc tốt, không tận tình, hiện tại đến đây yêu cầu bồi thường.

 

Mặc dù việc này Lâm Tẫn Nhiễm chưa tiếp xúc nhiều, nhưng cô cũng nghe người khác nói qua, loại người này chính là vì tiền nên làm loạn.

 

"Chắc chắn là cô, tôi thấy trước kia là cô chăm sóc mẹ tôi, cô nói đi, cô làm việc kiểu gì đấy?"

 

Y tá bị dọa nên hơi sững sờ, nhưng dù sao cũng còn trẻ người non dạ, lúc này bị vu oan liền không nhịn được phản bác lại, "Bình thường tôi đối xử với bệnh nhân thật sự rất chân thành, mấy người thân trong nhà đều không bao giờ đến thăm, sao mấy người biết được tôi làm việc không tốt?"

 

"Cô còn dám nói!"

 

Lúc Lâm Tẫn Nhiễm chạy đến thì người đàn ông kia cầm cái ly chuẩn bị ném vào đầu y tá, chiếc ly đã được nhấc lên khỏi bàn.

 

Y tá phản ứng không kịp, hít một hơi thật sâu.

 

"Buông ra!" Lâm Tẫn Nhiễm chạy đến ngăn hắn ta ném ly, nhưng lúc cô đưa tay ra ngăn cản thì không được chính xác, cái ly kia trực tiếp lướt qua cánh tay đập vào đầu cô, lập tức, trên trán cô liền bị rách, m.á.u tươi chảy ra.

 

"Ôi bác sĩ Lâm! Cô không sao chứ bác sĩ Lâm?" Y tá bật khóc, quan hệ của cô ta và Lâm Tẫn Nhiễm bình thường cũng không tệ lắm, có đôi khi Lâm Tẫn Nhiễm bận rộn, cô ta còn mang cơm cho cô, nhưng mang cơm chỉ là tình nghĩa thôi, không đến mức cô phải bị thương thay cô ta.

 

"Lâm Tẫn Nhiễm! Fuck!"

 

"Rầm!"

 

Mọi người vì Lâm Tẫn Nhiễm bị thương mà loạn hết cả lên, cho nên ánh mắt cũng tập trung trên người cô. Vì vậy lúc này đột nhiên có người xông đến đánh một quyền lên mặt người ném ly khiến hắn ta ngã xuống đất cũng không một ai kịp phản ứng.

 

Lâm Tẫn Nhiễm ôm trán, nhìn về người thanh niên đang đánh người cách đó không xa, cô nhe răng trợn mắt buồn bực hừ một tiếng, gọi bóng lưng kia, "Chu Duy Ân!"

 

Người đó dừng lại, nhưng vẫn không nương tay chút nào, tiếp tục đánh người kia.

 

Lâm Tẫn Nhiễm, "... Ra tay vừa phải một chút."

 

Mấy y tá đang sốt ruột bên cạnh: "..."

Loading...