Mặt Nạ Của Em - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:09:16
Lượt xem: 13
Cảnh sát đã đến, Chu Duy Ân và người nhà bệnh nhân đang náo loạn đều bị tách ra.
"Ôi trời, đây là bệnh viện kiểu gì thế, còn để anh ta đánh người." Người phụ nữ nhìn gương mặt bầm dập của chồng, vừa nhìn thấy cảnh sát đứng bên liền thay đổi sắc mặt, vừa nãy còn kêu gào to tiếng, khí thế hùng hồn mắng chửi người ta, bây giờ đã biến mất.
"Rõ ràng là mấy người đánh người khác trước." Một y tá úp úp mở mở nói.
"Không phải chúng tôi bị mấy người ức h.i.ế.p à?"
...
Lâm Tẫn Nhiễm dùng tay ôm đầu, cau mày nhìn mấy người kia, bác sĩ Lý bên cạnh vội vàng nói, "Bác sĩ Lâm, cô đi cầm m.á.u trước đã."
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, mà lúc này Chu Duy Ân vốn đang bị cảnh sát giữ lại liền mặc kệ cảnh sát đi tìm Lâm Tẫn Nhiễm.
"Vị tiên sinh này, anh cũng đánh nhau, trước tiên hãy theo chúng tôi đến đồn một chuyến."
"Có nhầm không đấy? Bọn họ đánh bác sĩ, tôi chỉ cứu người thôi."
"Mọi người đều có trách nhiệm, chúng tôi sẽ xử lý công bằng nhất."
"Cút đi! Buông ra!"
"Chu Duy Ân!"
Trong lúc Chu Duy Ân đang giằng co với cảnh sát, một giọng nói điềm tĩnh vọng đến từ xa.
Mọi người vô thức quay sang phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đi tới, dịu dàng như ngọc, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho người khác không thốt nên lời.
Chu Duy Ân nhìn anh một cái, khẽ hừ lạnh.
Chu Chính Hiến và Chu Minh đang bước từ dưới tầng lên, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh Chu Duy Ân bị cảnh sát giữ lại, trong tình huống này, theo bản năng anh cho rằng Chu Duy Ân đã gây rắc rối với bệnh viện.
Lâm Tẫn Nhiễm đang bị mấy bác sĩ và y tá vây quanh cho nên Chu Chính Hiến cũng không thấy cô, anh đi đến trước, nhìn Chu Duy Ân và cảnh sát, nhíu mày hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Cảnh sát thấy Chu Chính Hiến trông khá giống Chu Duy Ân nên vội nói, "Vị tiên sinh này đánh người, chúng tôi cần dẫn anh ta đến đồn cảnh sát."
"Đánh người? Ở bệnh viện?" Chu Chính Hiến bình tĩnh nhìn anh ta một cái, "Em có tiền đồ thật đấy."
"Tiên sinh, xin hỏi ngài là người nhà anh ta sao, chúng tôi muốn dẫn anh ta đi, nếu không phiền ngài cũng đi theo chúng tôi một chuyến có được không?"
Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, "Tôi không phải người nhà cậu ta, mấy anh cứ dẫn cậu ta đi đi."
Cảnh sát, "Ôi trời!"
Chu Duy Ân xì một tiếng đầy khinh miệt, "Đệt! Chu Chính Hiến!!!"
"Này." Đột nhiên, giọng nói nhàn nhạt nhưng yếu ớt vang lên trong đám người bác sĩ, Chu Chính Hiến dừng lại một lát, đây là giọng nói quen thuộc nhất với anh.
Quay đầu lại nhìn, anh chứng kiến Lâm Tẫn Nhiễm với nửa mặt đầy m.á.u đứng giữa một đám bác sĩ thì hít một hơi thật sâu.
Cô đứng cách đó không xa, giơ tay ôm lấy đầu, m.á.u đỏ theo những kẽ tay ứa ra, anh nhìn thấy mà giật mình. Trái tim Chu Chính Hiến "lộp bộp" một tiếng, lập tức lao tới trước mặt cô, "Chuyện gì xảy ra với em thế?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-na-cua-em/chuong-125.html.]
Môi của Lâm Tẫn Nhiễm trắng bệch, cô khẽ lên tiếng, "Không nghiêm trọng lắm đâu, vừa rồi em bị người ta ném ly thủy tinh trúng đầu, Chu Duy Ân thấy được, lúc đó mới đánh người ta, anh đừng trách cậu ấy gây chuyện."
Lửa giận trong lòng Chu Chính Hiến đã bùng lên, nhưng nhìn Lâm Tẫn Nhiễm thì trái tim lại đau gần chết, anh liếc nhìn bác sĩ bên cạnh, "Đưa cô ấy đi băng bó ngay lập tức!"
Bác sĩ bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vàng gật đầu, "Vâng!"
"Tôi đi cùng!" Chu Minh vội vã đi theo.
Bước chân Lâm Tẫn Nhiễm chậm lại, thật ra vừa rồi cô có nhìn thấy ông ấy, chỉ là luôn luôn không để tầm mắt hai người chạm nhau...
Lâm Tẫn Nhiễm được người ta dẫn đi, nhưng mọi người xung quanh cũng không tản đi, mà cảnh sát thấy vậy cũng định đưa Chu Duy Ân đến đồn cảnh sát trước.
"Chờ một chút." Chu Chính Hiến đột nhiên nói với bóng lưng cảnh sát.
"Có chuyện gì vậy?"
"Để cậu ta ở lại đây." Chu Chính Hiến trầm giọng nói.
Cảnh sát dừng lại một lát, "Ở lại? Việc này không thể được! Hơn nữa, không phải anh nói mình không có quan hệ gì với anh ta sao?"
Sắc mặt Chu Chính Hiến không tốt, anh vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi, "Alo, cục trưởng Lâm... Đúng, là tôi, bây giờ tôi có chút chuyện như này..."
Hai người cảnh sát đang giữ Chu Duy Ân nhìn Chu Chính Hiến gọi điện thoại, khi nghe được thì đồng loạt sững sờ.
Một lát sau, điện thoại của một trong hai người cảnh sát vang lên, anh ta nghe máy, chỉ nghe thấy tiếng cấp trên gào thét từ đầu dây bên kia điện thoại, "Cậu có mắt hay không?! Cậu bắt ai vậy?! Không biết đúng hay sai đã bắt Tam thiếu gia, mau chóng để cậu ấy đi đi."
Vẻ mặt cảnh sát đầy mờ mịt, "À..."
Cuối cùng hai người cảnh sát vội vội vàng vàng thả Chu Duy Ân đi, Chu Chính Hiến liếc nhìn Chu Duy Ân, "Đi bôi thuốc đi."
Thật ra vừa nãy Chu Duy Ân đánh nhau cũng bị thương, nhưng làm sao anh ta có thể chấp nhận sự quan tâm của Chu Chính Hiến được, "Anh quản tôi à?"
"Anh cũng không muốn quản em đâu." Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, "Nhưng mà nếu anh mặc kệ em thì Nhiễm Nhiễm sẽ nổi giận. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn em đã giúp cô ấy."
"Ai cần anh cảm ơn?" Chu Duy Ân liếc mắt, "Cô ấy là mạng sống của tôi, anh im lặng đi."
Chu Chính Hiến híp mắt, "Em nói lại lần nữa cho anh."
"Nói thêm mấy lần nữa cũng không có vấn đề gì," Chu Duy Ân hừ một tiếng,
"Nhưng bây giờ tôi muốn đi xem cô ấy, không rảnh."
"..."
"Tiên sinh, tiên sinh..." Người cảnh sát kia gọi vài tiếng nhưng Chu Chính Hiến không đáp lại, cuối cùng anh ta đành phải nói, "Tôi đưa người đàn ông này đi bôi thuốc đã, sau đó sẽ đưa về đồn, ngài xem..."
"Cậu bận rộn thì cậu đi đi." Chu Chính Hiến bị Chu Duy Ân làm cho tức giận, vốn dĩ anh cảm thấy mình đã hiểu lầm Chu Duy Ân nên mới nói mấy câu quan tâm một chút. Nhưng thằng nhóc Chu Duy Ân còn cố ý thốt ra câu "Cô ấy là mạng của tôi" để kích thích anh.
Haizzz, nếu không phải còn coi nó là em trai mình thì anh đã dứt khoát xé xác tên nhóc này ra làm trăm mảnh rồi.
"Người này cố ý gây chuyện ở bệnh viện, hơn nữa còn làm người của tôi bị thương, tôi sẽ dựa theo thiệt hại thân thể do bệnh viện đưa ra rồi đến tìm anh ta đòi bồi thường. Còn nữa, mấy chuyện khác tôi sẽ để luật sư thông báo sau."