Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Người Dạ Thú - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:44:46
Lượt xem: 91

Tôi nhìn kĩ cả ngón tay, nước mắt rưng rưng, cơ thể như chao đảo, lúc chìm lúc nổi.        

Quý Phong đứng ở bên cạnh ôm ch/ặt, kéo tôi trở về, nhưng tôi vẫn cố chấp đi về phía trước.

Nhỡ đây không phải là một nốt ruồi, chỉ là bị dính bẩn thôi thì sao?  

Không phải mới giao 50 vạn thôi, còn 150 vạn nữa, bọn bắt cóc không cần sao!         

Tôi có tiền!

 Không phải nói 200 vạn đổi người, tôi trả tiền được mà!

Tôi đang cố đẩy Quý Phong ra, muốn đi đến, đội trưởng Văn nhìn chằm chằm vào ngón tay đứt kia, quay ra nhìn nữ cảnh sát nháy mắt ra dấu, trực tiếp đậy lại, đem ra ngoài. 

Tôi muốn gọi anh ta, nhưng há miệng chỉ phát ra thanh âm “A”, cố thế nào cũng không nói ra lời. Nữ cảnh sát nói với Quý Phong cái gì đó, sau đó Quý Phong bế bổng tôi, đi về hướng nhà. 

Tôi như nổi điên vùng vẫy, đánh anh ta, nhưng anh ta vẫn ôm ch/ặt lấy tôi.

Chờ đến khi vào trong nhà, Đinh Nhược Nguyệt vội vàng đứng lên, khẩn trương nói: “Tiểu Tinh về rồi sao?”

Quý Phong không để ý cô ta, ôm tôi vào phòng ngủ, tôi lại giãy giụa ngồi vào ghế salon, quay đầu nhìn nữ cảnh sát đi theo: “Không phải ngón tay Tiểu Tinh? Đúng không?”

Bọn chúng sao lại tàn nhẫn như thế!

Con bé mới 8 tuổi… 

Tay của con bé là để luyện đàn, sao lại nhẫn tâm cắt ngón tay con bé! 

Rất đau đấy!       

Tiểu Tinh dễ thương như vậy, lanh lợi như vậy, chưa từng chịu thiệt thòi, chắc chắn sẽ không ngồi im để bọn bắt cóc cắt ngón tay của nó xuống!

Vì vậy ngón tay kia không phải của con bé… 

Bọn bắt cóc đòi 200 vạn cơ mà, bây giờ mới cầm 50 vạn, chắc chắn sẽ không làm gì con bé.

Nhưng căn bản nữ cảnh sát cũng không dám cùng tôi đối mặt, chỉ bảo Quý Phong và Đinh Nhược Nguyệt chăm sóc tôi.

Tôi nhìn bộ dạng cô ấy chột dạ, giống Tô Vân Đạo, tức giận đứng lên, mạnh mẽ lôi kéo tay cô ấy: “Cô nói cho tôi biết, ngón tay bị cắt kia có phải của Tiểu Tịnh không? Phải hay không?”

Quý Phong vội vàng ôm lấy tôi, kéo tay tôi ra, Đinh Nhược Nguyệt cũng ở một bên giả vờ khuyên tôi.                                                     

Ngay khi tôi đang níu tay nữ cảnh sát, điện thoại di động của cô ấy vang lên. Tôi vội buông lỏng tay, nói với cô ấy: “Nhanh nghe! Nhanh nghe! Có phải tìm được Tiểu Tinh rồi! Nhanh nghe đi…”

Nữ cảnh sát lo lắng liếc tôi, không dám nghe máy trước mặt tôi, cố ý chạy ra bên ngoài nghe. Tôi trông mong nhìn cô ấy, trái tim lơ lửng…

Thấy hối hận vì báo cảnh sát… 

Nếu như bọn bắt cóc biết rõ là tôi báo cảnh sát, cho nên mới cắt ngón tay của Tiểu Tinh uy h.i.ế.p tôi thì sao? 

Lại muốn, bọn bắt cóc đến lấy tiền, cảnh sát truy theo manh mối tìm được Tiểu Tinh…

Ngay khi tôi đang suy nghĩ rất nhiều khả năng, rồi lại vô cùng hối hận, nữ cảnh sát cúp điện thoại. Đi tới nhìn tôi, nói khẽ: “Bắt được người đến lấy tiền, là Tô Cao Dược.”

Tô Cao Dược, là em trai của Tô Đạo Dược. Tô Đạo Vân tìm tôi vay tiền, là vì bạn gái anh ta mang thai, muốn lấy 30 vạn cưới vợ.

Anh ta là chú của Tiểu Tinh!

Anh ta biết rõ tôi cùng Tô Đạo Dược bỏ bao nhiêu công sức bồi dưỡng đôi bàn tay con bé, biết rõ thầy giáo từng nói đôi bàn tay của con bé trời sinh là để đánh piano. Nhưng anh ta cắt ngón tay con bé, anh ta sao có thể làm vậy!

Nhưng ít ra cũng bắt được người…

Vội vàng nói với nữ cảnh sát: “Bắt được là tốt rồi, bắt được người liền nói với anh ta, tôi có thể cho anh ta tiền, chỉ cần anh ta đưa trả Tiểu Tinh cho tôi. Anh ta muốn nốt 150 vạn, tôi cũng có thể cho anh ta. Không phải anh ta muốn nhà, tôi có thể chuyển nhà của tôi cho anh ta, bảo anh ta trả Tiểu Tinh lại cho tôi.”

Tất cả tỉnh táo, lý trí của tôi khi nhìn thấy ngón tay của Tiểu Tinh đã không còn rồi!

Chỉ cần con bé còn sống, những thứ khác, tôi có thể không cần!

“Nhưng anh ta nói Tiểu Tinh không phải anh ta bắt cóc, nghe Tô Đạo Vân nói Tiểu Tinh bị bắt cóc đòi 200 vạn, nên muốn giả danh bọn bắt cóc, gọi cho anh trai đòi trước 50 vạn. Anh ta nghĩ rằng cho dù điều tra đến, thì người anh ta không giữ, không thể truy cứu trách nhiệm.”  Nữ cảnh sát nhìn tôi. Trong mắt mang theo đồng tình, từng câu từng câu nói: “Người đang ở đồn cảnh sát, cô đi xem đi.”

Tôi nhất thời nghe không hiểu, dắt tay Quý Phong, bảo anh ta giải thích lại.

Khi Quý Phong giải thích lại một lần nữa, tôi còn không tin, bọn họ không bắt người nhưng lại dám đòi tiền chuộc?

Chờ đến đồn cảnh sát, Tô Đạo Vân đang cãi lộn, nói em trai cầm tiền của anh trai, sao lại phạm pháp. Tô Đạo Dược ngồi ở hành lang đồn cảnh sát, hai tay vò đầu, có vẻ thất bại. Gặp tôi, giãy giụa muốn đứng lên, rồi chân lại mềm nhũn, ngã xuống mặt đất. 

Tô Đạo Vân còn hướng tôi đi đến: “Không phải nói, không được báo cảnh sát sao? Mày còn giấu tao bảo cảnh sát, bây giờ Tô Cao Dược bị bắt, mày vui chưa!”      

“Mày lập tức yêu cầu cảnh sát thả Tô Cao Dược, số tiền này, đều là mày nợ nhà họ Tô, chúng tao cầm thì sao!” Cho đến bây giờ, chị ta vẫn còn hất hàm sai khiến tôi đấy. 

Thấy tôi không để ý, chị ta chỉ vào Tô Đạo Dược ngồi dưới đất: “Mày xem đi! Mày bảo nó kêu cảnh sát thả Tô Cao Dược ra! Lúc trước đã nói, không cho mày lấy loại gái già này, mày không nghe. Bây giờ chia tay cũng tốt!”       

Tôi nghe chỉ muốn cười lạnh! Tôi cùng Tô Đạo Dược ly hôn, cũng vì loại người thân không biết lý lẽ này.

Cha mẹ Tô qua đời sớm, Tô Đạo Vân là chị cả, còn chưa tốt nghiệp cấp 2 đã đi làm công, giúp hai em trai Tô Đạo Dược, Tô Cao Dược ăn học. 

Tô Đạo Dược trong lòng biết ơn, chỉ cần Tô Đạo Vân mở miệng, muốn cái gì cũng cho, có gì tốt cũng chỉ nghĩ đến chị gái.       

Ngay cả khi chúng tôi kết hôn, đi mua trang sức, anh ta cũng nói Tô Đạo Vân vì hai anh em họ dây dưa, đến hơn 30 tuổi vẫn chưa kết hôn, vì vậy mua cho chị ta vàng bạc cùng của tôi giống nhau.       

Sau khi kết hôn tôi mới biết được, cái gì gọi là đàn ông bám váy vợ. 

Vừa giúp đỡ chị cả, em trai, họ hàng, còn phải thỏa mãn sĩ diện của bọn họ. Nhà họ Tô ra một người đàn ông tài giỏi như Tô Đạo Dược, muốn cho hàng xóm từng xem thường bọn họ phải lau mắt mà nhìn, còn muốn ra oai chị cả sai khiến tôi.

Trước kia chỉ dám tìm Tô Đạo Dược, nhưng sau khi tôi sinh Tiểu Tinh, chị ta nói muốn đến chăm sóc tôi ở cữ, thực ra là chưa đắn đo được tôi, muốn đến bòn rút, đồng hóa tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-nguoi-da-thu/chuong-02.html.]

Khi chăm sóc tôi, than vãn trước kia chịu nhiều đau khổ, mới nuôi hai anh em Tô Đạo Dược ăn học. Lại quái gở nói, bây giờ Tô Đạo Dược có sự nghiệp, không muốn cản trở anh ta, muốn cùng Tô Cao Dược làm ăn, ý tứ là muốn chúng tôi đầu tư.

Tôi từ chối, chị ta liền đi tìm Tô Đạo Dược khóc lóc.

Tô Đạo Dược biết rõ như vậy không đúng, nhưng lại không nỡ từ chối chị gái, sau lưng tôi đem bán cổ phiếu của anh ta, cho bọn họ mở cửa hàng. 

Khi Tiểu Tinh được hai tuổi, chị ta thấy mỗi học kỳ hơn 1 vạn học phí, nói tôi lãng phí tiền, bảo Tô Đạo Dược đưa tiền cho chị ta, chị ta giúp trông trẻ… 

Cuối cùng tất cả mâu thuẫn bùng phát, tôi và Tô Đạo Dược ly hôn. Nhưng chị ta vẫn cho rằng tôi lấy nhà là chiếm lợi, vẫn gây sự, ví dụ như 3 ngày trước đến công ty của tôi đòi “mượn” 30 vạn cho Tô Cao Dược lấy vợ.

Hình như là tại tôi, nên em trai chị ta không lấy được vợ. Chị ta còn nói cái này, nói cái kia! 

Tôi và chị ta từ trước đến nay không có gì tiếp xúc, bây giờ càng không để ý đến chị ta, trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn Tô Cao Dược. 

Nếu như anh ta đi lấy tiền, làm sao có thể sẽ không biết Tiểu Tinh ở đâu? 

Nhưng chị ta vẫn thò tay ra kéo tôi, Quý Phong đứng bên cạnh đẩy tay chị ta ra. Chị ta lập tức nhảy dựng lên, dắt lấy Tô Đạo Dược ngồi dưới đất kêu to: “Em đứng lên mà xem, nó dám đánh chị, Tô Đạo Dược, nó dám cho người đánh chị đấy!”

“Tiểu Tinh ở đâu?” Tôi nhìn chằm chằm chị ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Có phải chị đem Tiểu Tinh đi không?”

Tô Đạo Vân bằng cấp thấp, đi làm công bên ngoài, sau này Tô Đạo Dược đi làm, chị ta không còn muốn đi làm công. Lại thêm Tô Cao Dược cũng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, giựt giây chị ta việc buôn bán, hai chị em mấy năm nay lấy không biết bao nhiêu tiền.

Mỗi lần đòi tiền, đều tìm Tô Đạo Dược, lý do đơn giản, cha mẹ không có ở đây, chỉ có ba chị em, phải giúp đỡ nhau.             

Tôi chỉ cần nói thêm cái gì, chị ta sẽ bảo tôi là người ngoài, bọn họ mới là chị em ruột. 

Chỉ cần Tô Đạo Dược chần chờ, chị ta bắt đầu kể khổ, nói lúc trước bản thân chưa tốt nghiệp cấp hai đi làm công, ăn bao nhiêu khổ mới giúp anh ta ăn học, bởi vì anh ta, mà hơn 30 tuổi rồi chị ta vẫn chưa kết hôn.       

Cuối cùng tự nhiên là thỏa hiệp, sau lưng tôi không chỉ bán cổ phiếu, quỹ ngân sách, còn tìm đồng nghiệp vay tiền, còn đi vay tiền bên ngoài cho bọn họ buôn bán. 

Sau này chúng tôi ly hôn, chị ta còn nói: Em xem đi, đã nói vợ không thật tâm với em cả đời, chị em ruột mới tốt với em.

Ly hôn được hai ba năm, Tô Đạo Dược thật sự chịu không nổi, mới cưỡng ép chị ta đến công ty làm dọn dẹp, mỗi tháng an phận cầm tiền lương 3000.

Nếu như có ai có thể ở ga-ra tầng hầm, lặng yên không một tiếng động mang đi Tiểu Tinh, chị ta chính là người đầu tiên tôi nghĩ đến.

Bị tôi hỏi Tô Đạo Vân ánh mắt lập lòe, vội vàng lắc đầu nói: “Tao đã nói không có nhìn thấy con bé, là Tô Cao Dược nghe nói không thấy Tiểu Tinh, cho nên mới điện thoại đòi chút tiền?”

“Tôi hỏi chị, Tiểu Tinh ở đâu?” Tôi thấy chị ta còn muốn nói dối, bổ nhào qua, bóp cổ chị ta: “Chị nói đi! Chị không biết con bé ở đâu, tại sao biết tôi báo cảnh sát mới cắt ngón tay con bé.”

“Chị là bác của con bé, chị biết con bé vì luyện piano mà chịu bao nhiêu khổ, sao chị nhẫn tâm cắt ngón tay con bé!” Tôi nghĩ đến đây, trong lòng đau nhức, gắt gao bóp cổ Tô Đạo Vân.

“Ngón tay nào? Tao không có…” Tô Đạo Vân bị tôi bóp hai mắt trắng dã. Quý Phong đứng bên cạnh cùng cảnh sát kéo tôi ra, Quý Phong gắt gao ôm lấy tôi, lớn tiếng gọi tôi.

Tô Đạo Vân cố hít thở, sợ tôi lại nổi giận, trừng mắt với tôi, kéo Tô Đạo Dược đang ngồi trên mặt đất: “Mày thấy chưa, nó muốn bóp ch/ết tao. Còn nói tao cắt ngón tay Tiểu Tinh, sao tao có thể nhẫn tâm như vậy. Mày nói với cảnh sát một tiếng, để bọn họ thả Tô Cao Dược, tự chúng ta đi tìm Tiểu Tinh.”

Tôi nghe cười lạnh, lúc này mà còn muốn lấy cớ dẫn người đi. Chị ta không biết Tô Đạo Dược đang rất uất ức à! Chuyện vừa xảy ra, đủ biết rõ lòng người hai ba mặt. Chỉ có thể chán nản ngồi dưới đất.

Nhưng lúc này, Tô Đạo Dược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “A Huyên, Tiểu Tinh ch/ết rồi. Đội trưởng Văn nói, ngón tay kia, nhìn tình trạng m/áu đông, là sau khi ch/ết mới cắt xuống.”

Anh ta không có sức nói, tôi nghe được hai chữ “Đã ch/ết”, lỗ tai liền ong ong rung động. Sau đó, Tô Đạo Vân sợ hãi kêu, Quy Phong ôm lấy đầu tôi, che lỗ tai của tôi. 

Tôi nằm ở trong n.g.ự.c Quý Phong, trời đất giống như quay cuồng, ánh mắt nhìn bức tường, chỉ cảm thấy bức tường cũng lung lay, còn từng ánh sáng chói lòa vụt lên trong mắt.       

Trong đầu chỉ ầm ầm rung động, tất cả đều là âm thanh “Tiểu Tinh đã ch/ết”  “Tiểu Tinh đã ch/ết” “Tiểu Tinh đã ch/ết”.

Tôi thò tay muốn nắm lấy Quý Phong, chống đỡ đứng thẳng, nhưng ngón tay chạm đến quần áo của anh ta, trong đầu hiện lên ngón tay đậm đặc m/áu đen.

Sau khi ch/ết mới cắt xuống đấy… 

Không phải bọn bắt cóc đòi tiền sao? 

Tại sao lại gi/ế/t Tiểu Tinh?

Tôi nghĩ đến đây, quay đầu lại nhìn về phía Tô Đạo Vân: “Chị trách tôi báo cảnh sát đúng không. Tôi bảo cảnh sát thả Tô Cao Dược, tôi cho chị tiền, nhà cũng chuyển sang cho chị, chị muốn nuôi Tiểu Tinh tôi cũng đồng ý, tôi bỏ hết, tôi bỏ hết!” 

“Chỉ cần Tiểu Tinh còn sống, chị muốn cái gì tôi đều cho chị! Được không?” Tôi đưa tay về phía Tô Đạo Vân.

Toàn bộ người Tô Đạo Vân đều choáng váng, nhìn Tô Đạo Dược không ngừng hỏi cái gì.       

Tô Đạo Dược ngồi dưới đất giống như bị điên rồi, đột nhiên kêu to: “Tiểu Tinh ch/ết rồi! Con bé ch/ết rồi!” 

Sau đó đứng dậy, chỉ vào Tô Đạo Vân, rống to: “Các người không có giữ con bé, tại sao phải gọi điện thoại đòi tiền. Nếu như các người không gọi điện thoại đòi tiền, chúng tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, sẽ không ngồi canh ở cầu số 6, Tiểu Tinh khả năng sẽ không phải ch/ết.”

“Con bé đã ch/ết!” Tô Đạo Dược mắt đỏ, thò tay vỗ Tô Đạo Vân: “Bây giờ chúng ta chỉ thấy một đoạn ngón tay, thi th/ể cũng không biết ở đâu. Đều là các người làm hại, các người hại ch/ết Tiểu Tinh!”

Tôi nghe Tiểu Tinh thật sự không ở trong tay Tô Đạo Vân, đầu oanh oanh rung động. Nếu không có trong tay chị ta, khả năng Tiểu Tinh thật sự không còn sống.

Nhưng Tiểu Tinh không phải chị ta bắt, vậy ai bắt Tiểu Tinh đi?

Chị ta không bắt Tiểu Tinh, tại sao phải giả bọn bắt cóc đòi tiền chuộc?

Vì sao? 

Đầu tôi loạn thành một bầy, nhìn chằm chằm vào Tô Đạo Dược đang nắm hai vai Tô Đạo Vân, kêu một tiếng, yết hầu ngọt ngọt, phun một búng m/áu.

Thân thể mềm nhũn, cho dù Quý Phong ôm, cũng bị kéo ngã trên mặt đất.  

Tôi cho là mình bị chóng mặt, nhưng đầu lại dị thường tỉnh táo.

Cố gắng quay đầu nhìn nữ cảnh sát: “Điều tra điện thoại của tôi, điều tra cái số giao hàng. Tìm được Tiểu Tinh, tìm được Tiểu Tinh…”

Tôi không tin một đứa bé lanh lợi như Tiểu Tinh, lại ch/ết rồi… 

 

Loading...