Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Người Dạ Thú - Chương 03

Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:45:09
Lượt xem: 104

Tôi không biết bản thân như thế nào ngồi ở phòng họp, cũng không biết Quý Phong đút cho tôi cái gì, như cái x/á/c không hồn, anh ta đút tới bên miệng, tôi liền uống.

Sau khi uống cái đó xong, tay tôi không còn run rẩy nữa.

Đội trưởng Văn và các cảnh sát đi ra đi vào, thỉnh thoảng nhìn tôi, lại xì xào bàn tán đang nói gì đó.

Tô Đạo Dược ngồi ở đối diện tôi, không còn vẻ tức giận như vừa rồi, Đinh Nhược Nguyệt cũng vội vàng chạy đến, chăm sóc Tô Đạo Dược. Ở bên tai hắn nhỏ giọng an ủi, không ngừng nhỏ giọng nói cái gì đó. Còn lôi kéo tay Tô Đạo Dược sờ bụng của cô ta.

Chắc là an ủi Tô Đạo Dược rằng cô ta sẽ sinh một đứa bé cho anh ta.

Tô Đạo Vân ngồi một bên lẩm bẩm: Không liên quan gì tôi, tôi là bác của Tiểu Tinh, sẽ không hại con bé.

Sau đó dắt tay Đinh Nhược Nguyệt, bảo cô ta giải thích: “Cô nói đi, từ ngày cô ra mắt nhà tôi, tôi đối với Tiểu Tinh tốt như thế nào, sao tôi có thể hại con bé. Nó là con cháu nhà họ Tô, tôi thương nó còn không hết.”

Gấp gáp lại bắt đầu nói tiếng địa phương. 

Quý Phong từ đầu tới cuối, chỉ ôm ch/ặt lấy tôi, giống như dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ về tôi. Tôi rúc trong lòng n.g.ự.c anh ta, cảm thụ nhiệt độ cơ thể, như vậy bản thân sẽ không cảm giác lạnh.

Một lúc sau, trong phòng họp, điện thoại di động của tôi đột ngột vang lên. Tôi giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra.    

Đầu ngón tay run rẩy, suýt làm rơi điện thoại, là Quý Phong nắm tay của tôi, giúp tôi nắm ch/ặt.  

Lần này gọi điện thoại đến ghi chú là “Giao đồ ăn”. Nhưng không phải số trước kia gọi đến. 

Tôi liếc nhìn Quý Phong, anh ta lập tức gọi cảnh sát tới. Tất cả mọi người đều vây quanh, thậm chí cảnh sát còn mang đến trang bị, khi cảnh sát ra hiệu tôi nghe máy, Quý Phong giúp tôi trượt màn hình nhận điện thoại.    

Giống như lần trước dùng máy biến âm giọng nói, đối phương nói một câu: Giữa trưa 12h, bỏ 100 vạn đến thùng rác ở cửa trung tâm chợ.

Lúc này, đối phương rõ ràng vẫn muốn lấy tiền!

Yết hầu tôi run run: “Tiểu Tinh đâu? Tôi muốn nghe giọng Tiểu Tinh!”

“Nó đã ch/ết!” Đối phương rất tỉnh táo, hơn nữa không thèm để ý chút nào.

Từng câu từng câu mà nói: “Nếu như mày không trả tiền, chờ nhận được từng mảnh từng mảnh vụn x/á/c đi. Trả tiền thì tao để lại cho cái x/á/c hoàn chỉnh!”

Yết hầu tôi ngai ngái, n.g.ự.c bị đè nén, cố gắng chống đỡ nhìn đội trưởng Văn, muốn nhìn xem anh ta có sắp xếp gì không, cần tôi nói cái gì…

Nhưng ngẩng đầu, trước mắt là một mảnh tối tăm mù mịt. Không đợi đội trưởng Văn mở miệng, đối phương liền cúp điện thoại. Cảnh sát bên kia nghe lén lập tức lui ra ngoài. 

Tôi cầm di động, trong đầu tất cả là hình ảnh đoạn ngón tay, cùng với lời nói của bọn bắt cóc sẽ cắt thành từng mảnh.

Thì ra, sự thật cùng trên TV không giống nhau. Người trong tay bọn bắt cóc, bọn chúng muốn đòi tiền, có rất nhiều cách. 

Tôi đột nhiên cảm giác không còn đau khổ như vậy nữa!

Hít vào một hơi, lấy điện thoại gọi cho Chu Ngọc. Bây giờ là rạng sáng, chuông reo hai tiếng Chu Ngọc liền nghe máy: “Tiểu Tinh đã tìm được chưa?”

Tôi chưa trả lời cô ấy vấn đề này, chỉ nói: “Giúp tôi tính toán gom đủ 100 vạn.”

“Lại chuẩn bị 100 vạn nữa?” Thanh âm Chu Ngọc không có chần chờ, nói với tôi: “Bây giờ tôi sẽ hẹn trước với quản lý ngân hàng, chờ đến khi họ mở cửa, lập tức lấy đưa đến cho cô.”

“Không cần! Chỉ cần hơn 30 vạn là được rồi.” Tôi cũng không biết giải thích với cô ấy như thế nào, 50 vạn lần trước là Tô Cao Dược đòi.

Thật là châm chọc, không phải sao.

Chu Ngọc muốn nói gì, Tô Đạo Dược lại đột nhiên đi tới, giật lấy điện thoại tắt máy, nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Cô muốn bản thân tự cầm tiền đi! Cô vẫn giống như trước đây, có chuyện gì không cùng tôi bàn bạc, không nói cho tôi! ”         

Tôi đẩy anh ta ra, không hề để ý. Vừa rồi 50 vạn kia, bởi vì tôi có đủ tiền nên Đinh Nhược Nguyệt không nỡ bỏ tiền ra. Bọn họ chắc sắp dự định kết hôn?

Xem ý tứ của Đinh Nhược Nguyệt, bọn họ sẽ có con của mình, làm sao sẽ cam lòng đưa tiền cứu Tiểu Tinh. Tôi nhấc điện thoại định gọi cho bạn bè, định vay tiền. Nhỡ bên Chu Ngọc không lấy đủ tiền, tôi cũng vẫn sẽ phải nghĩ biện khác khác.

Quý Phong thấy tôi run rẩy, vội ôm lấy tôi nói: “Để anh bảo tài vụ công ty chi tiền mặt, bảo bọn họ mang đến đây, chắc sẽ đủ đấy, em không cần gấp gáp. Tiểu Tinh sẽ trở lại!”

Anh ta vừa mới an ủi tôi nói là: Tiểu Tinh sẽ không có chuyện gì đâu.

Bây giờ lại biến thành: Tiểu Tinh sẽ trở lại.

Tôi làm nguy cơ PR, am hiểu nhất là loại trò chơi câu chữ này, làm sao sẽ không nghe hiểu sự khác biệt trong lúc này.

Con bé chỉ là trở về… chứ không phải không có việc gì! 

Ngay khi Quý Phong dịu dàng muốn cầm điện thoại của tôi, Tô Đạo Dược đột nhiên như bị điên rồi, lao vào đ.ấ.m Quý Phong: “Mày đừng có giả vờ nữa! Tiểu Tinh bị như vậy, mày cũng không thoát được đâu!”       

Quý Phong bị anh ta đ.ấ.m một quyền, từ trên ghế ngã xuống dưới. Tôi bản năng kéo anh ta lại, Tô Đạo Dược như bị điên rồi, còn muốn đánh Quý Phong, hét lớn với tôi: “Tiểu Tinh không ở trong tay bọn bắt cóc, cô đưa tiền cũng vô ích! Con bé sẽ không ch/ết, sẽ không ch/ết!” 

Đinh Nhược Nguyệt và Tô Đạo Vân vội vàng kéo anh ta lại, nhưng Tô Đạo Dược thật sự bị điên rồi, ngay cả chị gái anh ta cũng đá, hét lớn: “Cuối cùng chị đem Tiểu Tinh mang đi đâu rồi hả? Tại sao sau khi chị đem con bé đi, con bé còn gọi điện thoại cho Tiểu Đinh cùng Quý Phong! Chị đem con bé đi đâu rồi? Tại sao chị phải hại ch/ết con bé! Tại sao?”       

Tô Đạo Vân bị đánh choáng váng, miệng không ngừng hô to, bảo anh ta chớ nói lung tung.

Đinh Nhược Nguyệt cũng vội vàng rống to: “Tô Đạo Dược, anh điên rồi!” 

Nhưng Tô Đạo Dược lại dắt tay Tô Đạo Vân, đến trước mặt đội trưởng Văn nói: “Tôi muốn tự thú!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-nguoi-da-thu/chuong-03.html.]

Ngay khi anh ta nói ra những lời này, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. 

Không thể tin được nhìn Tô Đạo Dược! 

Anh ta lại hướng tôi cười khổ nói: “Cô chờ một chút, tôi sẽ tìm về Tiểu Tinh. Cô không cần ngạc nhiên, bọn họ đều là hung thủ!”

Tô Đạo Vân còn cố kêu oan, nhưng đội trưởng Văn đã gọi một nữ cảnh sát đưa chị ta đi. Tôi nhất thời không kịp tiêu hóa, sao lại là Tô Đạo Vân đưa Tiểu Tinh đi?

Quý Phong từ trên mặt đất đứng lên, lau m/áu khóe miệng, muốn nói với tôi cái gì, đội trưởng Văn lập tức cho người đưa anh ta đi.

Tôi nhìn phòng họp vốn dĩ đầy người, bây giờ chỉ còn tôi cùng một nữ cảnh sát, đầu óc từ sự việc hỗn loạn vừa rồi tỉnh táo lại.

Tô  Đạo Dược nói là Tô Đạo Vân hại ch/ết Tiểu Tinh…

Nói sau khi Tô Đạo Vân mang Tiểu Tinh đi, mới gọi điện thoại cho Đinh Nhược Nguyệt cùng Quý Phong…

Nói như vậy, Đinh Nhược Nguyệt cùng Quý Phong đều nói dối! 

Tôi bắt đầu từng chút một làm rõ tuyến thời gian, nhưng càng nghĩ lại càng thấy lạnh lẽo. 

Vừa rồi Quý Phong ôm tôi, nói “Tiểu Tinh sẽ trở lại”, sao chuyện Tiểu Tinh mất tích lại có liên quan đến anh ta? 

Nữ cảnh sát luôn đi cùng tôi, sợ tôi suy nghĩ linh tinh, thỉnh thoảng lại nói chuyện với tôi vài câu, nhưng tôi ngước nhìn cô ấy, muốn nói cái gì, rồi lại nói không nên lời.

Mãi cho đến khi bên ngoài trời đã sáng, đội trưởng Văn mới mệt mỏi đi ra, nhìn tôi một cái nói: “Đã hỏi rõ rồi, nhưng mà bây giờ vẫn phải chuẩn bị tiền.”

Nói như vậy, Tiểu Tinh không ở trong tay bọn họ?

“Tiểu Tinh ở đâu?” Tôi vội vàng đứng lên, nhìn đội trưởng Văn: “Không phải Tô Đạo Vân mang con bé đi sao?”

Đội trưởng Văn nhìn tôi, thấy tôi còn tỉnh táo, liền đem khẩu cung của bọn họ nói lại một lần cho tôi nghe. 

Anh ta ngồi đối diện tôi, kể lại cho tôi tình tiết theo tuyến thời gian.

Sau khi Tô Đạo Dược cùng tôi ly hôn, tất cả tiền đều bị chị em Tô Đạo Vân cầm đi làm ăn thất bại, số tiền đó lúc thì nói là gửi ngân hàng rồi, lúc lại nói là cho người ta vay rồi.

Nửa năm trước Tô Đạo Dược và Đinh Nhược Nguyệt định kết hôn, ba tháng trước kiểm tra ra Đinh Nhược Nguyệt mang thai. Nhưng không có nhà để cưới vợ thì khẳng định là không được, Đinh Nhược Nguyệt cho rằng với thu nhập của Tô Đạo Dược, chắc chắn có tiền mua nhà. Kết quả vừa hỏi, mới biết Tô Đạo Dược chỉ có cái x/á/c không, trong lòng đương nhiên khó chịu. 

Đinh Nhược Nguyệt cáu kỉnh gây sự với Tô Đạo Dược, nhưng mấy năm nay gần đây tiền lương của Tô Đạo Dược đều đem đi cho vay.

Cô ta đi Hồng Kông thử m/áu lấy kết quả báo cáo, nói trong bụng cô ta là con trai, bảo Tô Đạo Vân cùng Tô Cao Dược trả số tiền mấy năm nay mượn, để vợ chồng cô ta mua nhà tân hôn. Nếu như không mua nhà, sẽ phá bỏ đứa trẻ trong bụng.

Tô Đạo Vân luôn miệng nói chị cả như mẹ, nhà họ Tô cần người kéo dài hương khói. Đương nhiên không tính Tiểu Tinh vì nó được tòa án phán cho tôi nuôi, phải là đứa trẻ do nhà họ Tô nuôi. 

Chị ta thật sự cho rằng đứa trẻ trong bụng Đinh Nhược Nguyệt là con trai, cho nên nghĩ đến căn nhà mà tòa phán cho tôi, đến tìm tôi đòi tiền.

Tôi nghe đội trưởng Văn nói đến đây, đột nhiên cảm giác buồn cười: “Cho nên chị ta đến công ty của tôi ầm ĩ, nói bạn gái của em trai mang thai, đòi tiền kết hôn, là đòi tiền cho Tô Đạo Dược?” 

Khi đó chị ta một mực la hét nói bạn gái của em trai mang thai, muốn 30 vạn tiền sính lễ… 

Cũng không nói tên. Tôi cũng không nghĩ là Tô Đạo Dược, vẫn cho rằng là Tô Cao Dược!

Dù sao Tiểu Tinh mỗi tháng cũng gặp cha một lần, nếu như Tô Đạo Dược tái hôn lại sinh con, ít nhất sẽ cùng Tiểu Tinh nói một câu, nhưng anh ta không nói. 

“Vâng!” Đội trưởng Văn thấy tôi đã hiểu rồi, trầm giọng nói: “Cô ta định đòi nhiều hơn, nhưng sợ mở miệng đòi nhiều cô sẽ không đồng ý. Không nghĩ rằng đến 30 vạn mà cô cũng từ chối, nên cũng hai người em trai bàn bạc giả bắt cóc.”

Kế hoạch thật ra cũng đơn giản. Tô Đạo Dược biết rõ tôi có tiền, cho dù tôi không có, Chu Ngọc cũng có. Hơn nữa Tiểu Tinh từ trước đến nay rất thân với bọn họ, trước kia cũng cùng Tô Đạo Dược chơi đùa giả vờ bị lạc để lừa tôi.

Vì vậy, Tô Đạo Dược đón con bé đến công ty, nói để cho Tô Đạo Vân mang con bé đi trốn, con bé rất phối hợp tránh đi camera giám sát. Nên trên video, khi Tô Đạo Dược dừng xe, con bé cùng Tô Đạo Vân đã rời đi.

Đoạn thời gian Tô Đạo Dược lên trên văn phòng, chính là dùng bút lông màu đỏ, viết giấy đòi tiền chuộc. Nên khi cảnh sát điều tra tờ giấy kia, chỉ có vân tay của Tô Đạo Dược. Khi đó đoán rằng bọn bắt cóc đeo găng tay, mới không lưu lại vân tay, nào biết được chính là Tô Đạo Dược tự ghi, nên anh ta không cần mang găng tay.

Tô Đạo Vân đậu xe ở một nơi bí mật chờ đón Tiểu Tịnh, kế hoạch ban đầu là chỉ cần giấu con bé ở một nơi bí mật hai ba ngày, lấy được tiền của tôi rồi sẽ giả làm bọn bắt cóc thả người là được.

Nhưng đưa con bé đi không bao lâu, ngược lại chị ta thông minh nghĩ đến tôi sẽ nghi ngờ chị ta. Nên giấu Tiểu Tinh ở một nơi gần đó, dùng điện thoại của con bé gọi cho Đinh Nhược Nguyệt, bảo cô ta đến đón Tiểu Tinh, đưa đi. Mà Đinh Nhược Nguyệt cùng Tiểu Tinh không hợp nhau, trên xe cả hai cãi cọ.

Đinh Nhược Nguyệt muốn chọc tức con bé, nói bản thân đã mang thai, sau này người nhà họ Tô không cần Tiểu Tinh nữa, còn nói tôi và Quý Phong sớm muộn cũng sẽ có con riêng của mình, có lẽ bây giờ đã mang thai rồi. Nếu Tiểu Tinh không tin có thể gọi điện thoại hỏi Quý Phong, có phải muốn có con riêng của mình, có phải hận Tiểu Tinh mong con bé không tồn tại.

Chuyện Tiểu Tinh lo nhất, đơn giản là cha mẹ có gia đình riêng, rồi lại sinh con riêng, như vậy ở hai gia đình đều không có vị trí của con bé. Nhưng con bé không dám hỏi tôi, vì vậy lúc 12h17, gọi điện trực tiếp hỏi Quý Phong có phải sẽ cùng mẹ sinh em bé.

Mà Đinh Nhược Nguyệt cũng cố tình xen vào, nói với Quý Phong sẽ mang Tiểu Tinh đi, như vậy sẽ không cản trở anh ta cùng tôi sống cùng nhau. Lúc ấy tôi đang tắm, Quý Phong ở bên ngoài nghe điện thoại, anh ta nghe thấy ngữ khí của Tiểu Tinh không tốt, cùng về hùa với Đinh Nhược Nguyệt hù dọa con bé.

Tiểu Tinh không thể chấp nhận kết quả này, vì vậy nói chuyện được 57 giây liền dập máy. Tức giận không muốn đi cùng Đinh Nhược Nguyệt, ầm ĩ muốn xuống xe. Đinh Nhược Nguyệt đang mang thai, tâm tình không ổn định, nghe con bé quát to, càng thấy phiền chán. Nhưng không đem con bé giấu đi, thì không vơ vét được tài sản của tôi 100 vạn, bỏ lỡ cơ hội này, khi gả cho Tô Đạo Dược rồi, càng không kiếm lại được.

Cho nên cô ta lái xe đến chỗ tối, định uy h.i.ế.p Tiểu Tinh đừng làm ầm ĩ, nhưng con bé thật sự không nghe lời, còn duỗi tay đánh Đinh Nhược Nguyệt, mắng cô ta là hồ ly tinh. Đinh Nhược Nguyệt nhất thời nảy sinh độc ác, trực tiếp giật lấy dây sạc, tiện tay vòng qua cổ Tiểu Tinh, ghìm ch/ặt dây kéo lên… 

Tôi nhìn khẩu cung ghi chép “Tiện tay”, “Tôi chỉ là muốn hù dọa con bé một chút”... 

Chỉ cảm thấy giật mình! 

Cho nên cô ta “Tiện tay” “hù dọa” ghìm ch/ết Tiểu Tinh! 

 

Loading...