Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 15.1
Cập nhật lúc: 2024-05-04 19:09:55
Lượt xem: 74
Chương 15: Ngũ Nhất giấu đuôi nhỏ.
Nghe tin Võ Văn Vũ đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ bị nước nóng hun đến đỏ bừng căng mọng, vui vẻ nhìn Tạ Quân.
Đám người Tạ Quân nhìn bộ dáng tiểu thiếu niên sau khi tắm, chỉ cảm thấy đây chính là một quả táo thành tinh, đáng yêu khiến người ta hận không thể sáp đến cắn một miếng.
Tiểu Ngũ Nhất không đợi Tạ Quân thuật lại lần nữa, nhanh chóng chạy tới phòng ngủ của Võ Văn Vũ, từ xa đã thấy nhóm người Hàn Lâm vây quanh giường cô trò chuyện.
Tiểu Ngũ Nhất trực tiếp đẩy mọi người ra, nhào lên người Võ Văn Vũ bên người, vui vẻ đến ôm lấy cổ của đối phương không buông tay, "Em gái Tiểu Vũ, Ngũ Nhất có thể gặp được em rồi!"
Đối mặt với thiếu niên còn thơm mùi sữa tắm dâu tây sà vào lòng này, Võ Văn Vũ nhất thời tay chân luống cuống, cả mặt m.ô.n.g lung, cứng ngắc mà nhìn về phía Hàn Lâm bên cạnh.
Nhưng Hàn Lâm lại chỉ lo kéo bạn học bên cạnh đi ra ngoài, đồng thời còn cười nói: "Vậy chúng tớ không quấy rầy cậu và em trai Ngũ Nhất người một nhà đoàn tụ nữa."
"! ? ? ?"
Em trai Ngũ Nhất! ?
Con của anh mình và chị Nghiên đã lớn như vậy?!!
Võ Văn Vũ khiếp sợ nghe xưng hô này, lại nhìn tiểu thiếu niên tuy không giống Tiêu Nghiên lắm, nhưng nhan sắc lại đều thuộc hàng khủng bố, nhất thời cảm thấy mình chộp dính chân tướng rồi!
Anh của tui thật trâu bò.
***
Trong một căn nhà nhỏ ở phương Bắc xa xôi, Võ Văn Kỳ chẳng hiểu ra sao hắt xì một cái, Tiêu Nghiên ở bên cạnh lập tức hỏi han.
Nhiếp Tiêu nhìn đôi nam nữ vĩnh viễn không đ.â.m lủng được tầng giấy cửa sổ*, nhanh chóng quay đầu tiếp tục cùng Mạc Diệp kiểm kê tinh hạch. Ừm, mắt không thấy cũng không vội.
Cặp này nếu mà sớm ngã bài, con cái không chừng đã chạy đầy đất.
***
Nhóm người Tạ Quân và Lưu Đại Sơn tụt lại phía sau, lúc đến gần liền nhìn thấy thiếu nữ mặt mày nghiêm túc dạy dỗ tiểu thiếu niên bên cạnh.
"Tiểu Ngũ Nhất, con phải gọi cô là cô cô mới đúng!"
Bước chân đám người Tạ Quân dừng lại: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-15-1.html.]
Giới quyền quý thật phức tạp.
Cuối cùng, trải qua một phen nhận thân vô cùng hỗn loạn, hai người ông nói gà bà nói vịt, sóng não không cùng tần sốthập phần hỗn loạn nhận thân giao lưu, hai chị em mỗi người ông nói gà bà nói vịt mà chính thức xác nhận quan hệ.
Võ Văn Vũ nhớ đến Nhiếp Tiêu từng có dịp gặp gỡ mấy lần, nhịn không được cảm thán một anh đẹp trai lạnh lùng trẻ tuổi như thế mà đã có con rồi. Đối lập với ông anh nhà mình và chị Nghiên vẫn còn lằng nhằng, quả thật đau lòng đến nghẹt thở.
Nhóm người Tạ Quân bấy giờ mới biết tên đầy đủ của ba ba Ngũ Nhất là "Nhiếp Tiêu", nghĩ lại cách viết tên của Ngũ Nhất quả thật là vô cùng tùy tiện.
Tiểu Ngũ Nhất tựa hồ có thể đọc ra tiếng lòng của nhóm Tạ Quân, khuôn mặt nhỏ tức giận khiếu nại: "Tui được ba ba nhặt vào mùng 1 tháng 5, ba ba nói đây là để làm kỷ niệm ngày tui đến, mới không phải là tùy tiện đặt!!!"
"Ừa ừa, đơn giản nhưng ý nghĩa lại độc đáo, đúng là cái tên rất đặc biệt." Võ Văn Vũ gật đầu phụ họa, trấn an tiểu thiếu niên, mà sau đó liền không nhịn được than thở, "Nhưng mà thật là đáng tiếc không phải là họ "Võ", haiz. "
Tiểu Ngũ Nhất cũng nghe hiểu câu đáng tiếc này, không nhịn được vỗ vỗ tay Võ Văn Vũ. Chị em nhìn nhau, sau đó liền không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.
Haiz, phát sầu mà.
Đám người Tạ Quân ở một bên hoàn toàn nghe không hiểu bí mật của bọn họ.
Sau đó, tin tức Võ Văn Vũ tỉnh lại truyền ra, lục tục có một ít bạn học tới thăm. Mọi người vốn muốn đến cảm ơn, nói nói một hồi đề tài lại quẹo sang bức tượng trên trời rơi xuống lúc ban ngày.
Nhớ tới một màn thần kỳ kia, tất cả mọi người kể cả Võ Văn Kỳ cũng không tìm được manh mối. Lúc bức tượng rơi xuống, có thể nói là cứu tất cả mọi người.
"Có người nói là linh hồn của trường đang bảo vệ chúng ta! Coa mấy bạn đều nói nhìn thấy một chùm sáng màu vàng xẹt qua trước mắt!"
"Còn có việc này?"
Nhóm Tạ Quân nghe lời này hơi kinh ngạc, không nhịn được đem tầm mắt nhìn về phía tiểu Ngũ Nhất, bọn họ còn tưởng chuyện này là do tiểu lão đại lén lút làm ra.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nhóm Tạ Quân, tiểu Ngũ Nhất giả vờ như mình cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này, giấu nhẹm đi chiếc đuôi nhỏ**.
"Tui lúc đó đang ở rừng cây nhỏ, cũng không có thấy được màn thần kỳ này!" tiểu Ngũ Nhất trợn mắt nói hưu nói vượn***, con ngươi trong suốt đen nhánh tràn đầy chân thành, như thật sự không biết chuyện gì xảy ra.
Nhóm người Tạ Quân nhất thời cũng không tìm được manh mối, cuối cùng chỉ có thể đem công trạng quy hết cho những linh hồn.
Bé chuột thành công che giấu đuôi nhỏ, lặng lẽ thở phảo nhẹ nhõm.
Ba ba nói thân phận tiểu yêu tinh của bé là bí mật, không thể nói lung tung.
*