Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 15.2
Cập nhật lúc: 2024-05-04 19:10:20
Lượt xem: 31
Một đêm bình an trôi qua, mặt trời vừa ló dạng, mọi người liền chuẩn bị rời khỏi trường học. Lúc này, bên ngoài ký túc xá quả nhiên bu đầy tang thi, chen chúc chật kín đến nước chảy không lọt.
Cũng may đối với việc này mọi người đã có chuẩn bị trước, trực tiếp bò lên cửa sổ lầu hai. Đem ván giường bắt qua thường rào đối diện, sau đó từ trên đầu tang thi đi qua rồi nhảy xuống đường cái, có thêm lồng phòng hộ của Võ Văn Vũ, toàn bộ hành trình không có chút nguy hiểm.
Lúc mọi người đều thuận lợi ra khỏi trường học, chỉ còn lại vài người Lưu Đại Sơn, Tạ Quân rốt cuộc phát hiện một vấn đề, lập tức nhìn dáo dác.
"Tiểu lão đại đâu? Các cậu có thấy cậu ấy đi ra ngoài không?"
Lưu Đại Sơn cùng bọn đàn em cũng không để ý, hình như không nhìn thấy thiếu niên đi ra ngoài. Lúc bọn họ định đi tìm thì thấy cậu đầy mặt vui vẻ, vung chân nhỏ lon ton chạy tới.
"Tui đến đây, tui đến đây!"
"cậu chạy đi đâu vậy?"
Tạ Quân nhìn tiểu thiếu niên hí ha hí hửng, chẳng khác nào con mèo trộm được cá, lại bắt đầu trình diễn màn giáo dục con cái. "Lần sau không được chạy loạn nữa!"
"Ừm ừm, lần sau sẽ không như vậy nữa." Bé chuột ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó được Tạ Quân đỡ lên cửa sổ, m.ô.n.g nhỏ trượt xuống ván xường ra ngoài tường rào, được mấy nam sinh đỡ lấy.
Còn lại mấy người Tạ Quân cũng nhảy lên cửa sổ, bước hai ba bước trên tấm ván đã nhảy ra ngoài đường cái.
Đoàn người toàn bộ tập hợp, thừa dịp tang thi trong trường chưa phát hiện, nhanh chóng dọc theo đường cái tìm nơi ít tang thi chạy đi.
Không ít sinh viên nhìn lại trường học lần cuối, có chút không nở thở dài: "Không biết đến khi nào mới có thể tắm nước ấm lần nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-15-2.html.]
Nghe lời này, bé chuột chột dạ che hai má của chính mình.
Máy nước nóng năng lượng mặt trời và máy phát điện trong phòng thiết bị không biết từ khi nào đã bị bé nào đó cất vào trong kho kho rồi. (tụi nó tự chạy dzô, bé hong biết gì hết (っ- ‸ – ς) )
Nếu đã nói muốn cùng ba ba tắm rửa, vậy làm sao có thể không có nước nóng đây.
*
Đoàn người chạy đến nơi tương đối an toàn, liền dần dần thả chậm bước chân. Phải đi con đường nào, không có mục tiêu cụ thể, tất cả mọi người có chút mờ mịt.
Võ Văn Vũ vào lúc này mở miệng, ánh mắt kiên định nhìn về phương xa nói: "Tôi muốn về Phong Thành đi tìm anh của tôi, lần này là tôi lén tới Vân Thành chơi, không cho anh tôi biết. Trường tôi vẫn chưa khai giảng, ảnh nhất định sẽ cho rằng tôi đang ở nhà, sau đó đến Phong Thành tìm tôi."
Nghe Võ Văn Vũ nói, các sinh viên cùng là người Phong Thành đều gật đầu phụ họa, mà những sinh viên khác đang im lặng, tựa hồ đang nhớ người nhà ở khắp nơi cách xa.
Quê hương của từng người, trời Nam biển Bắc, không ai giống nhau. Nếu đều phải về nhà, vậy hiển nhiên là mỗi người một ngả.
"Tôi cũng nhớ ba mẹ, thế nhưng nhà tôi ở Cáp Nhĩ Tân, ta làm sao mà trở lại đây." Một nam sinh viên không nhịn được khóc lên, lấy tay lau nước mắt nói: "Lúc đó mẹ tôi bảo tôi ở phía Bắc học cho gần, tôi lại muốn chạy xuống phía Nam, kết quả bây giờ ngay cả nhà cũng không về được."
Các sinh viên nhà xa cũng không nhịn được khóc lên, không khí lập tức trở nên nặng nề. Lão hiệu trưởng ở bên cạnh thở dài gạt lệ, bạn già của ông qua đời sớm, đáng tiếc một nhà con trai sinh sống và làm việc ở nước ngoài, trước năm mới đã đi rồi.