Mẹ Chồng Nàng Dâu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-21 13:19:08
Lượt xem: 628
Tôi bắt đầu những chuỗi hàng đi đi về về giữa trường kế toán và nhà.
Từ việc nghĩ xem hôm nay nên nấu món gì, quần áo nào nên cho vào máy giặt, quần áo nào nên giặt khô, tôi chuyển sang phân biệt ký hiệu số và phân loại sổ sách.
Ánh mắt nghiêm túc của mẹ chồng cũng chuyển từ tôi sang Kiều Từ Từ.
"Món này quá mặn, làm mất đi hương vị vốn có của món ăn rồi. Tôi không yêu cầu cô phải xuất sắc như đầu bếp nhưng ít ra cũng phải có đồ ăn nhẹ chứ!”
"Tiểu Kiều, cô không biết những bộ quần áo này cần phải giặt khô sao?
Giặt thành thế này, làm sao tôi mặc được đây. Trên cổ áo có nhãn ký hiệu rõ ràng, cô không biết đọc à!”
“Nhà chúng ta mặc dù không thiếu tiền, nhưng một số thứ cũng cần phải dùng tiết kiệm thôi. Đây không phải là keo kiệt mà là đức tính nên có của một con người. Nếu áo len bị xù lông thì cô có thể dùng máy cạo râu để làm sạch nó, mới mặc có một hai lần mà đã vứt đi rồi, cô không sống cuộc đời của một nàng công chúa, nhưng bệnh công chúa của cô rất lớn đó”
“Cô mua quần áo kiểu gì cho cháu trai tôi vậy hả? Chẳng phải tôi dặn đi dặn lại với cô rằng cháu trai và cháu gái tôi mặc cố định một nhãn hiệu hay sao, cứ theo vậy mà mua là được. Thứ cần tiết kiệm thì cô hoang phí, thứ không cần tiết kiệm thì cô tiết kiệm làm gì. Có phải cô cố tình làm trái ý tôi hay không?”
Kiều Từ Từ mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, cô ta muốn phản bác nhưng không tìm được lý do nào thích đáng.
Lúc này tôi cũng mới nhận ra rằng mẹ chồng có yêu cầu rất cao về việc nhà.
Trước đây có lẽ vì yêu Lâm Tự nên tôi luôn cố gắng hết sức trong mọi việc để hắn yên tâm nên cũng không gặp phải tình huống khó xử như vậy.
Vài ngày sau, Lâm Tự cũng bắt đầu trách móc Kiều Từ Từ: “Từ Từ, sao áo của anh vẫn chưa được ủi vậy? Hôm nay anh có việc cần phải mặc nó.”
“Từ Từ, chiếc d.a.o cạo mà em mua cho anh không phải nhãn hiệu anh thường dùng, nó cạo không sạch gì cả”
“Từ Từ, em nên xài tiết kiệm lại một chút đi. Số tiền hiện tại của chúng ta đều là tiền lương của anh đó. Em chỉ có mỗi việc làm việc nhà thôi mà, có cần phải làm bộ móng đắt tiền như vậy không?”
“Lúc trước Giang Thập Nguyệt còn quán xuyến nhà cửa, cô ấy chưa từng để anh phải nhắc nhở lần nào đâu”
Tôi hừ lạnh, hắn biết giá trị tôi mang lại cho gia đình này, nhưng hắn không chịu thừa nhận, còn muốn nhân cơ hội này nói xấu tôi.
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Cũng may, bây giờ hắn không còn tư cách để đánh giá năng lực của tôi nữa.
Sự chèn ép của mẹ chồng cùng sự so sánh của Lâm Tự khiến Kiều Từ Từ ngày càng căm ghét tôi, cô ta chỉ có thể nắm lấy chiến thắng duy nhất để ra oai với tôi, đó là thể hiện tình cảm với Lâm Tự.
Tôi và Lâm Tự đều làm việc ở công ty của mẹ chồng, buổi sáng chúng tôi gần như ra ngoài cùng một lúc.
Kiều Từ Từ sẽ hôn Lâm Tự trước mặt tôi: "Anh phải hôn em ít nhất hai lần một ngày, một lần khi ra ngoài và một lần khi về nhà đó.”
Cô ta sẽ giơ bộ đồ lót gợi cảm mới mua lên và khoe mẽ nó trước mặt tôi: "Omg, tôi thậm chí còn không nói cho anh ấy biết kích cỡ của mình nhưng anh ấy vẫn mua đúng size của tôi”
Đặc biệt là sau khi tôi và Lâm Tự chính thức nhận giấy ly hôn, cô ta đã coi mình thành bà chủ và không biết là do vô tình hay cố ý mà cô ta luôn đặt chữ ‘Lâm gia của chúng ta’ trên môi.
Hai đứa trẻ đều rất thông minh, tuy tôi không giải thích gì trước mặt chúng nhưng chúng có thể nhận ra tôi và Lâm Tự đã không còn chung sống với nhau như trước nữa.
Tôi chỉ nói với các con rằng: “Dù bố mẹ đã ly hôn nhưng bố mẹ vẫn yêu thương các con, bà nội cũng rất yêu các con”
Kiều Từ Từ mặt dày khẳng định: “Từ nay về sau mẹ sẽ là mẹ mới của các con, các con đừng gọi mẹ là dì nữa, các con phải gọi là mẹ mới đúng”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-chong-nang-dau-iham/chuong-5.html.]
Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh từ “mẹ” trước mặt tôi.
Cô ta chắc là đang thăm dò điểm giới hạn của tôi đây mà, nếu như tôi mãi không đáp lại cô ta, thì không bao lâu nữa cô ta sẽ tự cho mình là đúng rồi leo lên đầu tôi ngồi mất.
Tôi dịu dàng nói với con mình: “Sau này các con cứ gọi cô ấy bằng dì là được rồi”
Tôi giải thích với tụi nhỏ: “Dì là một người không biết xấu hổ mà chen chân vào hôn nhân của người khác. Mẹ mong hai đứa hiểu một điều rằng sau này hai đứa đừng như dì ấy, đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Chỉ khi các con học được cách tôn trọng người khác, thì mọi người cũng sẽ tôn trọng lại các con”
Mặt Kiều Từ Từ vì tức giận mà đỏ lên.
Cô ta không chút kiêng dè mà ở trước mặt bọn trẻ khoe mẽ rằng Lâm Tự sẽ cưới cô ta về nhà.
Tôi cười khẩy: “Theo tôi biết thì anh ta còn đang mang nợ trong người, có thể mua cho cả hai một cặp nhẫn cũng là tốt lắm rồi. Cô còn mong chờ một lễ cưới theo kiểu Trung Quốc sao, cô đang nằm mơ à”
Lúc kết hôn, mẹ chồng có đưa sính lễ cho tôi, không nhiều, chỉ có 100.000 nhân dân tệ thôi, đối với Lâm gia hùng mạnh thì số tiền đó chỉ như hạt cát trên sa mạc.
Hôn lễ là do tôi và Tâm Tự xuất tiền túi của mình để tổ chức, Lâm Tự lúc đó vẫn còn là người biết tiết kiệm thậm chí còn cùng tôi ra ngoài làm việc bán thời gian để kiếm tiền, đám cưới mặt dù rất đơn giản nhưng đó là kết quả của sự nỗ lực của hai chúng tôi.
Chỉ trong nháy mắt, cuộc sống tươi đẹp một thời đã bị nỗi lo cơm áo gạo tiền đánh gục.
Bây giờ Lâm Tự và Kiều Từ Từ lại yêu nhau, họ cũng sẽ phải đối mặt với những thứ lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống thôi.
Có lẽ là do bị tôi khiêu khích, muốn đánh trả lại tôi một cái, nên trong lúc ăn cơm, Kiều Từ Từ đánh tiếng với mẹ chồng và Lâm Tự cho phép cô ta đứng ra tự sắp xếp hôn lễ.
Cô ta nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm Tự: “Bố mẹ em đã chọn được ngày tốt rồi, chỉ chờ hai bên đến bàn bạc chút thời gian thôi”
Mẹ chồng dường như không nghe thấy, vẫn thản nhiên ăn cơm.
Lâm Tự bình tĩnh nói: "Được rồi, đợi một khoảng thời gian nữa chúng ta đi lãnh chứng”
“Như vậy sao mà được chứ. Đây là lần đầu tiên em kết hôn, nếu làm quá qua loa, bố mẹ em sẽ không đồng ý đâu”
Kiều Từ Từ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Kết hôn còn cần có sính lễ nữa, hôm nọ em và vài người bạn đi dạo tình cờ nhìn thấy một nhà hàng mới mở, nhà hàng đó bày trí theo phong cách Trung Hoa rất thích hợp để tổ chức hôn lễ. Em còn có một người bạn kinh doanh cửa hàng trang sức, anh đến đó với em xem cái nào thích hợp để đặt làm nhẫn cưới. Một đời chỉ có một lần thôi, phải chọn cái tốt nhất mới được”
Cô ta vui vẻ bao nhiêu thì sắc mặt Lâm Tự khó coi bấy nhiêu.
Kiều Từ Từ nói xong, hắn mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh bây giờ không có tiền”
Kiều Từ Từ quay đầu nhìn về phía mẹ chồng: “Mẹ, con chỉ đang giữ mặt mũi cho Lâm gia thôi mà, nếu mọi người thấy mẹ đối xử với con tốt như vậy, chắc chắc mọi người sẽ khen mẹ không ngớt lời.”
Mẹ chồng không nhanh không chậm trả lời: “Nếu để người ngoài biết tôi đường đường chính chính đem tiểu tam vào nhà, sợ rằng sẽ bị người ta phỉ nhổ đến chết”
Những lời này cứ như tát thẳng vào mặt Kiều Từ Từ.
Mẹ chồng tỏ rõ thái độ: “Lúc A Tự kết hôn, tôi sẽ đưa ra một phần sính lễ. Tôi chỉ hi vọng, nếu đã lựa chọn được người mình muốn ở cạnh thì hãy cố gắng giữ đúng ý định ban đầu của mình. Nhưng nếu lòng người thay đổi, thì tôi cũng không làm được gì”
Mẹ chồng nhìn Lâm Tự: “Chẳng lẽ cứ mỗi lần con thay lòng, mẹ lại phải ‘trả’ tiền cho lần đó sao? Lần đầu con kết hôn, mẹ đã ‘trả’ tiền rồi, sau này dù con có lựa chọn thế nào đi nữa thì hãy tự mà tìm cách giải quyết đi”
Mẹ chồng lại nói: "Thập Nguyệt bây giờ vẫn còn là người ở trong căn nhà này, một lời xin lỗi hai người còn chưa nói, mà đã có gan muốn leo lên đầu người ta ngồi rồi sao?”
Ước mơ được gả vào gia đình hào môn của Kiều Từ Từ gần như tan vỡ.