Mẹ Chồng Ta Đạm Như Hoa Cúc - 01
Cập nhật lúc: 2024-07-25 22:17:15
Lượt xem: 1,014
01
Mẹ chồng ta là vợ kế của Vĩnh Ân Hầu phủ, là thứ muội của chủ mẫu.
Có lẽ vì là thứ nữ nên bà ta thích nhất là ra tay không lộ mặt, rất giỏi diễn.
Mẹ chồng thích giả vờ làm một người đạm nhạt như hoa cúc, ôn lương hiền thục trước mặt người khác, nhưng sau lưng lại thích mượn đao g.i.ế.c người.
Ta vốn là đích nữ của phủ tướng quân, gả cho thế tử của Vĩnh Ân Hầu – Lý Tử An chưa đến nửa năm, đã nhìn rõ bộ mặt của bà mẹ chồng.
Sau khi ta gả vào hầu phủ, mẹ chồng chăm sóc ta tỉ mỉ dịu dàng lắm, đối xử với ta như con gái ruột nên ta cảm động lắm, cũng hiếu thuận với bà như hiếu thuận với người mẹ thân sinh ra ta.
Ba tháng trước, cha chồng say rượu, có một đêm nồng cháy với một nha hoàn.
Sáng sớm hôm sau, cha chồng vội vàng muốn nạp nha hoàn làm thiếp, bảo mẹ chồng sắp xếp.
Mẹ chồng giả vờ mừng rơn, chúc mừng cha chồng rước được giai nhân, nhưng vừa xoay người liền khóc lóc kể lể với ta những ấm ức bà phải chịu.
Bà uyển chuyển bày tỏ: “Vũ Miên à, con bảo ta phải làm thế nào cho phải nhẽ đây? Nha hoàn kia mỹ mạo động lòng người, còn ta đã hoa tàn ít bướm, nếu nha hoàn kia sinh được cho hầu gia một đứa con, vậy sau này địa vị của ta khó mà giữ!”
Bà khóc lóc thảm thiết khiến ta ta không khỏi đau lòng, bèn sai người ban cho nha hoàn kia một bát canh khiến người nọ không thể sinh con, cũng an ủi mẹ chồng một hồi lâu.
Mẹ chồng thấy mục đích đã đạt, vui vẻ rời khỏi viện của ta, nhưng bà ta vừa quay người liền sai người đi ban cho nha hoàn kia một ly hạc đỉnh hồng, muốn mạng của nha hoàn kia.
Sau khi cha chồng về phủ, biết chuyện thì giận dữ không thôi, chất vấn tại sao mẹ chồng lại độc ác như thế?
Ai ngờ mẹ chồng khóc lóc như quỷ khóc sói gào, chỉ vào ta: “Vũ Miên kia, sao ngươi tàn nhẫn độc ác đến vậy? Ta cũng chỉ muốn ngươi ban cho nha hoàn kia một bát canh phá thai, thế mà ngươi lại hạ độc c.h.ế.t nàng ta?”
“Ngươi làm thế là hại ta rồi, hại hầu gia hiểu lầm ta, hại phu thê chúng ta ly tâm?”
Nói xong, bà ta điên cuồng nháy mắt với ta, ý bảo ta phối hợp.
Trong lòng ta cười lạnh, trái tim băng giá không thôi, đây không phải lần đầu tiên mẹ chồng mượn đao g.i.ế.c người, coi ta như kẻ ngốc mà chơi đùa.
Lúc trước, bà ta mượn tay ta trừng trị tên điêu nô, ta cũng chỉ cho vả miệng tên điêu nô đó mười cái, vừa quay người đi, mẹ chồng đã khiến điêu nô đó bị câm vĩnh viễn, rồi bán đi..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-chong-ta-dam-nhu-hoa-cuc/01.html.]
Sau khi phu quân và cha chồng biết được, mẹ chồng khóc lóc bảo do ta làm, chứ chẳng liên quan gì đến bà.
Cha chồng và phu quân ngại thế lực nhà mẹ đẻ sau lưng ta, không dám quát ta trước mặt mọi người, nhưng trong mắt lại tỏ rõ thất vọng.
Xong việc, mẹ chồng lại khóc lóc nhận lỗi với ta, nói bản thân bà cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta thấy thái độ của bà thành khẩn, liền tha thứ cho bà.
Hôm nay, bà ta lại muốn giở trò cũ, muốn ta nhận tội thay ư? Mơ đi.
Phu quân ta tin lời mẹ, không vui nhìn ta: “Vũ Miên, việc này là do nàng làm thật à? Đó chính là người của phụ thân đấy?”
Ánh mắt cha chồng rét lạnh, giận dữ trừng ta, ta vội vàng quỳ xuống thưa: “Phụ thân bớt giận, việc này con oan ức!”
“Hôm nay quả thực con ban cho nha hoàn kia thuốc phá thai, cũng không làm hại nàng, người của nhà bếp đều có thể làm chứng cho con!”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Nha hoàn kia là người trong phòng của phụ thân, con tất nhiên sẽ không làm ra việc như thế, mong phụ thân và phu quân hiểu cho!”
May thay, nửa canh giờ trước, trời xui đất khiến thế nào mà hạ nhân lại lấy thuốc phá thai thay vì thuốc tránh thai.
Nếu không, lúc này ta thật sự hết đường chối cãi.
Cho dù, ta không độc c.h.ế.t nha hoàn kia, nhưng nếu ban cho bát thuốc khiến nàng ta không thể sinh con được, chỉ sợ cha chồng cũng sẽ oán hận ta.
Cha chồng và phu quân gọi hết hạ nhân của nhà bếp lên hỏi chuyện, cũng mời người kiểm tra bát thuốc kia, chứng minh được ta trong sạch.
Cha chồng rời ánh mắt hoài nghi nhìn về phía mẹ chồng, mẹ chồng lập tức quỳ rạp xuống đất: “Hầu gia ơi, ngài nhìn thiếp thân như thế, chẳng lẽ là nghi ngờ thiếp thân?”
Cha chồng cả giận nói: “Tần thị, ngươi chớ tự cho là thông minh, lén lút giở thủ đoạn sau lưng người khác!”
Mẹ chồng lập tức khóc ròng: “Hầu gia, thiếp thân hết đường chối cãi! Thiếp thân và ngài tình ý tương thông, sao ngài nỡ lòng nào nghi ngờ thiếp thân?”
Cha chồng nghe vậy, không nói thêm gì, hừ lạnh một tiếng liền đứng dậy rời đi.
Ta sai người hậu táng nha hoàn kia, cũng phái người đưa cho người thân của nha hoàn kia ba trăm lượng bạc để trấn an.
Phu quân cũng dắt tay ta rời đi.