Mẹ Chồng Ta Đạm Như Hoa Cúc - 02
Cập nhật lúc: 2024-07-25 22:17:50
Lượt xem: 1,021
02
Qua chuyện này, ta cũng coi như nhìn thấu bộ mặt xấu xí của mẹ chồng ta, thật đáng giận, ghê tởm!
Bà ta dám nhiều lần tính kế ta, ta há có thể dung thứ mặc cho bà ta trêu đùa?
Mẹ chồng, bà cứ chờ xem, sau này bà có thể sống yên trong cái phủ này không
Ngày hôm sau, ta không đến thỉnh an mẹ chồng, nhưng bà ta ngồi không yên, đến viện của ta.
Bà ta kéo tay ta, xin lỗi: “Vũ Miên à, hôm qua mọi chuyện bất ngờ quá, tình thế cấp bách, mẫu thân cũng chỉ đành làm vậy, con đừng để trong lòng nhé!”
Ta đẩy tay bà ta ra, lạnh lùng nói: “Mẫu thân, con không rõ, vì sao người lại phải ra tay tàn nhẫn, nhất định phải lấy mạng nha hoàn kia?”
Mẹ chồng tức giận: “Bởi vì nàng ta không biết trời cao đất dày, dám bò lên giường của hầu gia!”
Nhìn bộ mặt dữ tợn mẹ chồng, trong lòng ta cười lạnh, chỉ sợ đây mới là khuôn mặt thật của bà ta, ghen tị, tàn nhẫn, độc ác.
Ta thờ ơ nói: “Nếu người làm vậy, thì cứ tùy tiện tìm người bên cạnh gánh tội thay cũng được mà, tại sao lại bôi nhọ con trước mặt phụ thân và phu quân con?”
“Người cũng biết đấy, nếu con không có cách nào chứng minh mình trong sạch, phu quân và con sẽ phải phu thê ly tâm, phụ thân cũng sẽ oán hận con, hạ nhân cũng sẽ chán ghét con, người bảo con phải đứng chân trong cái phủ này kiểu gì?”
Mẹ chồng cười nói: “Con và con trai ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình nghĩa đậm sâu, nó sẽ không vì một chuyện nhỏ mà ly tâm với con đâu.”
“Còn bên phía hầu gia, con là con dâu của ngài ấy, ngài ấy sẽ không khiến con khó xử đâu.”
Nghe mấy câu mẹ chồng khiến lòng ta lạnh lẽo, ta đối xử với bà ta như mẫu thân ruột thịt, còn bà ta thì sao?
Biết rõ nếu ta gánh chịu tội danh thay bà ta sẽ khó sống trong phủ, thế mà vẫn chọn bôi nhọ ta.
Ta nén giận, cười tiễn bà ta đi.
Kể từ lần đó, ta cũng bắt đầu dần dần xa cách mẹ chồng.
Mấy ngày sau, cha chồng phụng chỉ xuất chinh, ra biên cảnh ngăn địch, ngày về khó định.
Trong lúc đó, mẹ chồng lại muốn mượn tay ta, xử lý di nương và con của nàng ấy, ta toàn coi như nghe không hiểu ý bà ta.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Ta và thứ muội và di nương có quan hệ rất tốt, hay mang quà cho thứ muội và di nương cùng thứ muội, khiến mẹ chồng tức giận trợn mắt với ta.
Ông ngoại ta là thương nhân hoàng gia, trong tay có vô số trân bảo, lúc ta xuất giá, ông ngoại đã chuẩn bị cho ta 64 rương sính lễ, tất cả đều là trang sức và vải vóc có giá trị xa xỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/me-chong-ta-dam-nhu-hoa-cuc/02.html.]
Trước đó mẹ chồng cũng từng lời trong ý ngoài xin xỏ ta, nhưng ta không chịu.
Hôm nay, vì để khiến mẹ chồng tức giận, ta cố ý lấy ra mấy cái vòng tay và trâm tặng cho di nương và thứ muội.
Cứ như vậy, lâu lâu ta rảnh rảnh chọc mẹ chồng tức chơi.
Nếu mẹ chồng muốn chỉ trích ta trước mặt phu quân, ta bèn học dáng vẻ của bà ta, làm nũng với phu quân, dỗ chàng vui vẻ hết giận.
Ba tháng sau, cha chồng khải hoàn trở về, phu quân đưa ta cùng và mẹ chồng ra ngoài phủ nghênh đón từ sớm.
Lúc này, cha chồng ngồi trên lưng ngựa cao cao, nhìn uy phong lẫm liệt lắm, theo sau là một chiếc xe ngựa tinh xảo.
Cha chồng dừng trước cửa phủ, mẹ chồng lộ vẻ vui mừng, lập tức tiến lên đón.
Mẹ chồng đè giọng: “Hầu gia, rốt cuộc ngài cũng bình an trở về, thiếp thân lo lắng không thôi, không uổng công thiếp thân ngày ngày quỳ gối cầu nguyện trước Phật Tổ!”
Nghe vậy, ta suýt bật cười, mẹ chồng học môn kỹ thuật diễn sâu đấy, chỉ sợ là con hát cũng không sánh bằng.
Bà ta quỳ gối trước Phật Tổ khi nào ấy nhỉ? Cầu bình an cho cha chồng khi nào ấy nhỉ? Ngày nào cũng thấy ngủ đến lúc mặt trời lên cao, mà giờ dám diễn tình cảm dạt dào.
Chỉ thấy cha chồng lạnh nhạt trả lời mẹ chồng: “Vất vả cho phu nhân rồi.”
Sau đó, cha chồng không thèm nhìn mẹ chồng lấy một cái, xoay người đi đến chỗ xe ngựa phía sau.
Chỉ thấy ông vén mành kiệu, động tác nhỏ nhẹ thong thả ôm lấy một người con gái mảnh mai như liễu rủ.
Mẹ chồng thấy thế, sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ rõ sát ý.
Cha chồng nhẹ nhàng ôm lấy người con gái kia, sợ làm đau nàng,
Theo sau cha chồng nhẹ nhàng nói: “Nguyệt Nhi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Cha chồng kéo tay người nọ, nói với mẹ chồng: “Đây là Lâm Giai Nguyệt, là ân nhân cứu mạng của ta, nàng ấy đang cốt nhục của bổn hầu gia.”
Lâm Giai Nguyệt tiến lên một bước, hành lễ với mẹ chồng, sau đó quỳ rạp xuống đất.
Giọng nàng ấy uyển chuyển dễ nghe “Nguyệt Nhi tham kiến tỷ tỷ, thỉnh an tỷ tỷ.”
Chỉ thấy mẹ chồng run lên, suýt nữa không đứng được, bà ta không dám tin cha chồng lại mang về một người con gái khác, hơn nữa còn đã có thai.
Lâm Giai Nguyệt vừa quỳ xuống đã bị cha chồng bế lên, ôm vào lòng.
Ông ta đau lòng kéo tay Lâm Giai Nguyệt, dịu dàng không thôi: “Nguyệt Nhi không cần quỳ, mặt đất lạnh, giờ nàng đã có thai, đừng để bị thương.”