MỐI QUAN HỆ RÀNG BUỘC - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:33:18
Lượt xem: 1,357
Tôi đã hiểu ra hết mọi chuyện, trong nháy mắt ánh mắt tôi lập tức mờ đi:
“Hoắc Liên Thành, ngay cả anh cũng không tin tôi đúng không?”
“Được, tôi đến nơi này cũng không phải là vì dập đầu nhận sai, vậy tôi dập đầu là được.”
Cái trán trắng nõn của tôi đập vào nền đá cẩm thạch, không bao lâu sau đó m.á.u tươi đã chảy ra từ gương mặt tôi.
Không biết có phải tiếng dập đầu cộp cộp này khiến anh ta khó chịu hay là khiến anh ta cảm thấy không đành lòng.
Cuối cùng, anh ta vẫn mở miệng: "Ngừng lại đi!"
Hoắc Liên Thành phạt tôi đến đây tảo mộ, không có sự cho phép của anh ta thì tôi không được rời khỏi nơi đây nửa bước.
Diêu Thanh tức giận, ôm di ảnh con gái bà ta ngăn anh ta lại.
“Hoắc Liên Thành, không phải hôm nay cậu đã nói cô ta dập đầu xong thì đưa vào ngục giam sao, sao bây giờ cậu lại thay đổi?"
Diêu Thanh bị người khác đẩy ra rồi ngã xuống đất.
Tôi nhìn trò hài này mà cười điên cuồng: "Ha ha ha, Diêu Thanh à Diêu Thanh, bà cho rằng Hoắc Liên Thành không biết chút tính toán nhỏ của bà và con gái bà sao?"
Diêu Thanh trợn tròn hai mắt với vẻ mặt đầy bất ngờ: "Cô nói cái gì?!”
03
Lúc Hoắc Liên Thành đến gặp tôi lần nữa thì tôi đang được người canh mộ sai đi giúp quét dọn nhà vệ sinh.
Tôi xách theo bao lớn bao nhỏ rác trong nhà vệ sinh ném vào thùng rác, một bóng dáng cao gầy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi.
Nhìn dáng vẻ chật vật của tôi, khóe miệng Hoắc Liên Thành nhếch lên một nụ cười đầy khinh miệt.
"Ai cho cô làm những chuyện này?"
Tay chân tôi hơi luống cuống sau đó lạnh lùng quay người bước đi.
Anh ta chạy đến, dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi vào trong lồng ngực.
Nhưng nghĩ đến thứ tôi vừa mới xách trên tay, anh ta lại đẩy tôi ra.
Anh ta không chỉ bị bệnh sạch sẽ mà ngay cả trong cuộc sống hàng ngày cũng không được thấy một chút dơ bẩn nào.
Khóe miệng tôi nở một cười lạnh: "Anh Hoắc, tôi bẩn, sau này anh đừng đến gặp tôi nữa.”
Anh ta siết chặt cằm tôi, buộc tôi phải đối mặt với anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-quan-he-rang-buoc/chuong-2.html.]
“Lâm Miểu Miểu, sao cô không nghĩ rằng, là ai cho cô ở chỗ này chứ không dùng một tay đưa cô vào nhà giam.”
Anh ta đang nhắc đến sự nhân từ cao cả của anh ta.
Tôi cởi bỏ găng tay cao su trên tay ra: "Vậy cũng phải xem là ai nói xấu tôi, để cho tôi đập đầu nhận tội với Lý Tuyết ở trước mặt Hoắc gia, để tôi bị người khác sỉ nhục, bây giờ lại giúp tôi thành kẻ ngốc canh giữ mộ, tôi canh giữ mộ của ánh trăng sáng yêu dấu của anh thì tôi sẽ thanh thản sao?"
“Hoắc Liên Thành, có phải tôi sẽ ở đây cả đời không? Anh nói xem? Hay là anh đưa tôi vào nhà giam đi.”
Hoắc Liên Thành ôm tôi, lúc này anh ta không chê người tôi bẩn nữa mà để mặc cho nước mắt tôi làm ướt áo anh ta.
Anh ta giúp tôi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ở nghĩa trang, bao gồm cả việc ông chú canh nghĩa trang sai khiến tôi như đầy tớ.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, chúng tôi đã có một lần tâm sự về thể xác.
04
Mỗi tháng Hoắc Liên Thành đều đến gặp tôi một lần.
Tâm trạng lúc tốt lúc xấu, khi phiền lòng anh ta đều nhắc đến ánh trăng sáng Lý Tuyết của anh ta rồi ra sức tố cáo tội lỗi của tôi.
Anh ta làm nhục tôi, đánh đập tôi, thậm chí anh ta còn uống rượu rồi lăng nhục tôi trước bia mộ.
Lần gần đây nhất, anh ta đã hút thuốc, khói bay mù mịt, đến mức tôi không thể nhìn thấy được biểu cảm của anh ta.
Dáng người cường tráng hiện ra, hơi thở hormone nam tính nồng đậm dưới ánh trăng yếu ớt, khiến tôi động tâm.
Tôi nuốt nước miếng rồi lấy quần áo mặc vào, nói ra nguyện vọng mấy tháng nay.
“Hoắc Liên Thành, cầu xin anh, cho tôi về nhà một chuyến đi.”
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Anh ta hút thuốc xong, gật đầu: "Được.”
Cứ như vậy, tôi đã được về nhà thăm một lần, sau đó tôi đã bị Hoắc Liên Thành nhốt ở Hoắc gia, cho dù là nửa đêm cũng không thể bước ra khỏi Hoắc gia nửa bước.
Trước cửa sổ sát đất, tôi bị ép vào cửa kính lạnh như băng.
Anh ta thích nhất là cái tư thế chó má này, anh ta thích ngắm nhìn gương mặt chịu tra tấn của tôi qua ống kính.
Tôi tuỳ ý giãy dụa cuồng loạn một phen, anh ta tách hàm răng của tôi ra, cho hai viên thuốc vào miệng tôi: "Ngoan, uống thuốc đi.”
Đây là ba quy định giữa tôi và anh ta, một khi tôi mang thai thì sẽ phá bỏ.
Tôi không muốn phải chịu đựng nỗi đau đó trên bàn mổ lạnh lẽo.
Không ngờ ba tháng sau.
Dì cả của tôi lại đến chậm, tôi sợ hãi đi đến tiệm thuốc mua que thử thai.