MỐI QUAN HỆ RÀNG BUỘC - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:33:41
Lượt xem: 1,030
Kết quả kiểm tra hai vạch xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt tôi.
Tôi tìm anh ta, đẩy que thử thai trong tay đến trước mặt anh ta.
“Liên Thành, tôi mang thai rồi?”
Anh ta bực bội cầm que thử thai chất vấn tôi: "Cô có thai?!”
Tôi đáp một tiếng.
Câu trả lời của tôi như một hòn đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, trong nháy nó đã tạo ra rất nhiều gợn sóng.
Anh ta không thể tin được mà hỏi: "Không phải mỗi lần đều uống thuốc sao? Có phải cô đã nôn ra vì muốn mang thai con của tôi không?"
Tôi lắc đầu, trong ánh mắt của tôi tràn đầy sự tàn nhẫn: "Tôi không có, tôi cũng không muốn mang thai con của anh, dù sao anh cũng là bố của đứa bé này, anh có quyền biết sự tồn tại của đứa bé, tôi đến nói với anh ngày mai tôi sẽ hẹn phá thai."
Ánh mắt Hoắc Liên Thành lộ ra vẻ nghi ngờ mà nhìn tôi, thậm chí anh ta còn phản đối tôi phá thai.
“Phá? Cô có tư cách gì phá hủy cốt nhục của Hoắc Liên Thành tôi?!”
“Giữ lại, cô có nghe không?”
Tôi xoa xoa lỗ tai, mơ màng nhìn anh ta.
Anh ta lại cảnh cáo tôi lần nữa.
Lúc đó tôi mới biết, thì ra anh ta muốn tôi giữ lại đứa bé.
Quả thật chuyện này làm tôi rất ngạc nhiên, bình thường chỉ là vợ chồng hợp đồng, trong điều thứ bảy của hợp đồng cũng đã ghi rõ, nếu là tôi mang thai thì nhất định phải phá bỏ nó.
Hôm nay anh ta lại khác thường như vậy.
Sau đó, Hoắc Liên Thành sợ tôi thật sự đi phá thai nên đã bắt hết tất cả nhân viên trong Hoắc gia phải trông chừng tôi, không cho phép tôi làm ra bất cứ chuyện gì ngu ngốc.
Buổi tối, mẹ tôi gọi điện đến.
“Miểu Miểu, có phải con mang thai không?”
Từ sau khi tôi đến Hoắc gia, bố mẹ tôi cũng không hỏi thăm đến tình hình bên này của tôi.
Sao hôm nay họ lại biết được chuyện này.
Tôi bán tín bán nghi trả lời: "Vâng, bác sĩ đã nói với con, con mang thai hơn hai tháng.”
Mẹ tôi cười không ngậm miệng lại được: "Vậy được, con về đây một chuyến đi, mẹ hầm canh gà cho con ăn, mẹ nói với con này, gà mái của thím Hương nuôi rất béo, mẹ phải tốn rất nhiều thời gian mới mua được một con đấy, con mau trở về đi, có nghe thấy không?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-quan-he-rang-buoc/chuong-3.html.]
Mẹ tôi biết địa vị của tôi ở Hoắc gia, bây giờ tôi đang bị cấm túc ở Hoắc gia nên không thể ra khỏi nơi này dù chỉ nửa bước.
Dưới sự kiên trì cứng rắn của mẹ tôi, tôi đã đồng ý với bà ấy rằng sẽ đi xin Hoắc Liên Thanh để xem anh ta có cho phép tôi trở về hay không.
Tôi cầm điện thoại, hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: "Sao mẹ lại biết chuyện này? Chẳng lẽ…”
05
Lần đầu tiên Hoắc Liên Thành đồng ý cho tôi về nhà một chuyến.
Tôi hào hứng mua trà và thuốc bổ mà bố mẹ tôi thích ở trung tâm thương mại.
Vừa vào cửa, tôi cởi áo khoác ra.
Lúc này tôi mới hỏi ra sự nghi ngờ của mình: "Ai da, mẹ, sao mẹ biết con mang thai..."
Mẹ tôi cười đến mức run người: "Đây không phải là nhờ có mẹ sao? Mẹ đã lén sai người đổi thuốc vitamin trong thuốc của con, nếu không thì làm sao mẹ có được cháu trai bảo bối.”
“Mẹ, thì ra là mẹ đổi thuốc sao, chẳng trách tại sao mấy tháng nay con uống thì đều cảm thấy có vấn đề.”
Nói như vậy, bà ấy cũng cài tai mắt bên cạnh tôi.
Từ nhỏ bố mẹ tôi đã cưng chiều em trai tôi, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ngậm ở trong miệng thì sợ tan, mà tôi vẫn chỉ là một công cụ phục vụ cho mục đích tồn tại của họ.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi thầm nghĩ, có phải công ty gặp khó khăn nên họ mới lấy đứa nhỏ ra uy h.i.ế.p hay không.
Nhưng Hoắc Liên Thành vừa mới đổi tính, tôi cũng không dám chọc giận anh ta.
Thấy được sự băn khoăn trong mắt tôi, mẹ tôi vội vàng bưng canh gà trong phòng bếp ra khuyên tôi uống.
“Canh gà này có rất nhiều dinh dưỡng, đây là con gà mái mà thím Chu nuôi hơn nửa năm, nếu mẹ không đòi bà ấy hơn một tháng nay thì bà ấy không bán cho mẹ đâu.”
Thím Chu là người già ở lầu một, bình thường bà ấy có nuôi một đám gà ở ban công.
“Miểu Miểu, có chuyện này hai vị trưởng bối như bố mẹ cảm thấy có lỗi với con, em trai con bị người ta bắt cóc, người ta muốn đổi thành con thì sẽ không g.i.ế.c em trai con.”
“Mẹ bất đắc dĩ lắm mới bỏ thuốc vào canh gà, con cũng đừng trách mẹ, Miểu Miểu.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt tôi tràn đầy sự khiếp sợ: "Mẹ, con rốt cuộc có phải là con của mẹ hay không?”
“Cho dù là chuyện gì, hay có bất cứ đồ ăn ngon nào mẹ cũng đem cho em trai.”
Khi còn bé, tôi còn vì một chút xương heo bị em trai ăn hết mà khóc nguyên cả một ngày trời.