MỐI QUAN HỆ RÀNG BUỘC - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:37:00
Lượt xem: 796
Tôi rút vật lạ ra sau đó tức tốc chạy khỏi hiện trường.
Lúc đi giao hàng, trong lòng tôi cứ lẩm bẩm, không biết người đàn ông này có trách tôi hay không, dù sao vài năm không gặp, tôi đã thô lỗ với anh ta như vậy.
Nhưng nghĩ đến những hành động tàn bạo mà anh ta đã làm với tôi trước đây thì tôi nhổ ra một bãi nước bọt, chờ sau khi đưa xong rồi trở về thì anh ta biến mất không thấy tâm tư đâu.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Lucas là người mở cửa cho tôi.
Tôi hỏi cậu bé: "Hoắc Liên Thành đâu?”
Lucas nhỏ giọng than thở: "Bố bị con chọc bị thương cổ họng, sau đó đi bệnh viện điều trị rồi.”
Tôi ôm hai tay, cười nói: "Cổ họng anh ta bị thương rồi thì sẽ không gây phiền toái cho mẹ nữa.”
12
Lúc Hoắc Liên Thành tìm đến cửa lần nữa thì giọng anh ta đã biến thành giọng vịt đực, anh ta còn che miệng để phòng thủ.
Tôi cười cười: "Sao vậy? Anh còn dám đến à? Không sợ thứ đó nữa sao?”
Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ kháng cự: "Miểu Miểu, em theo tôi trở về đi, em muốn tôi làm thế nào thì em mới tha thứ cho tôi?"
“Tôi nhất định phải nói ra một cách giải quyết đúng không?”
Trong nháy mắt, đôi mắt của anh ta sáng lên rồi gật đầu như giã tỏi: "Đúng, chỉ cần em có thể tha thứ cho tôi thì nói cái gì cũng được!"
“Vậy được, nếu như vậy, lần trước tôi không g.i.ế.c được anh vậy lần này tôi sẽ làm lần nữa.”
“Em… Em nói cái gì?”
Vẻ mặt anh ta không thể nào tin được.
Tôi đi đến bên cạnh cái xe màu đen lấy một cái cờ lê sau đó cạy nắp động cơ ra, lưu loát cắt phanh rồi đóng sầm lại.
Hàng loạt động tác nhẹ nhàng nước chảy mây trôi, tôi nhíu mày: “Hoắc Liên Thành, nếu anh c.h.ế.t thì anh có thể đền mạng cho con trai tôi, nếu còn sống..."
Tôi nghẹn lời.
Anh ta vui vẻ tung tăng chạy đến, ánh mắt đỏ bừng lên, dùng giọng nói khàn khàn run rẩy hỏi tôi.
“Thật sao? Nếu tôi còn sống, có phải em sẽ tha thứ cho tôi không?”
Ánh mắt anh ta mang theo sự chờ mong, tôi không đành lòng tránh né nên "Ừ" một tiếng để trả lời.
Hoắc Liên Thành dùng sức ôm chặt tôi vào lòng giống như đang nói lời tạm biệt cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-quan-he-rang-buoc/chuong-8.html.]
Anh ta kích động lên xe, khởi động xe lên rồi lấy tốc độ tám trăm dặm một giờ chạy như bay trên đường nhựa, lúc xe phóng đi, miệng anh ta còn đang lẩm bẩm: “Lâm Miểu Miểu, anh yêu em.”
Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại làm ra một chuyện ngu ngốc như vậy?
Vốn dĩ tôi định khuyên anh ta rút lui nhưng không ngờ anh ta đã làm luôn.
Cái xe đó chạy như bay giống như chẳng thể nào ngăn được người muốn c.h.ế.t ở trong đó.
Tôi chạy về hướng chiếc xe đen mắng: "Hoắc Liên Thành, đồ ngu!”
Chiếc xe thể thao màu đen cứ thể mà phóng đi, đụng nát cửa sổ thủy tinh sát đất của quán cà phê lầu một của thành phố cuối cùng nó bị một bức tường chặn lại.
Cả người Hoắc Liên Thành co lại nằm trên tấm kính chắn gió vỡ vụn, gương mặt lạnh lùng của anh ta tràn đầy vết thương.
Tôi gọi hai tiếng: "Hoắc Liên Thành, anh không sao chứ? Trả lời tôi đi.”
Anh ta giống như một vũng bùn chết, không đáp lại tôi lời nào.
Sau đó, tôi lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện và người của Hoắc gia.
Bệnh viện không cứu được anh ta.
Đèn phẫu thuật tối dần, bác sĩ đi ra, thông báo cho tôi: "Xin người nhà nén bi thương đi, chúng tôi không thể cứu được bệnh nhân.”
Tôi sụp đổ, che miệng không cho mình khóc lên thành tiếng: "Không phải chứ, bác sĩ, anh ta c.h.ế.t thật rồi sao?"
Bác sĩ gật đầu, cởi áo phẫu thuật: "Người nhà có thể vào nhìn bệnh nhân lần cuối.”
Gần như tôi không thể đứng vững được nữa, tôi vịn vào tường nói: "Cảm ơn bác sĩ.”
Lucas đỡ tôi: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Hu hu hu, sao ba lại c.h.ế.t thế?!”
Tôi lắc đầu, cuối cùng cũng không kìm được nữa mắt nửa: "Đều tại mẹ không tốt, mẹ muốn anh ta đền mạng cho con của mẹ, cuối cùng anh ta đã c.h.ế.t thật rồi.”
Hai chân tôi giống như đeo chì, mỗi một bước đi vào phòng phẫu thuật vô cùng gian nan.
Dưới tấm vải trắng là người đàn ông đã từng làm tổn thương tôi và yêu tôi.
Nhưng sở thích của anh ta khiến tôi nghẹt thở.
Nó làm tôi cảm thấy khó chịu.
Mở tấm vải trắng ra, tôi nhìn gương mặt của anh ta ở trên bàn mổ, mặc dù gương mặt đó tràn đầy vết thương nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự tuấn tú của anh ta.
Tôi cúi đầu hôn anh ta một cái, sau đó nâng mặt anh ta lên nói: "Lần này tôi thật sự tha thứ cho anh, Hoắc Liên Thành, anh đoàn tụ với con trai chúng ta đi, hãy nói cho nó biết mẹ của nó yêu nó đến nhường nào.”