MÓN QUÀ SINH NHẬT BẤT NGỜ - C12
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:47:28
Lượt xem: 34
14
"Được rồi - -"
Lục Kỳ Yến phất phất tay, gọi người kéo tôi ra.
"Giang tiên sinh, lúc rảnh rỗi đọc nhiều sách một chút đi, mua bán người là phạm pháp."
Thấy Lục Kỳ Yến dầu muối không ăn, Giang Hoài hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn quỳ trên mặt đất, dùng sức bứt tóc của mình, hung hăng đập đầu xuống đất hai cái.
"Ba trăm tám mươi triệu – ba trăm tám mươi triệu – tôi phải làm gì đây!"
Đám bạn chó của hắn cũng cùng nhau ôm đầu khóc rống như giây phút này là tận thế vậy.
Đúng lúc này, trong góc bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng cười không hài hòa.
"Phốc - - ha ha ha - -"
Khi tiếng cười vang lên, Lục Kỳ Yến cũng không nhịn được nữa.
Hắn cong cong khóe miệng, đi tới đỡ Giang Hoài.
"Được rồi, không cần bồi thường, chỉ đùa với các người thôi."
Giang Hoài sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mon-qua-sinh-nhat-bat-ngo/c12.html.]
"Cái gì - - có ý gì?"
Lục Kỳ Yến đá văng một mảnh sứ vỡ.
"Bình hoa đúng là giả, sau khi Trương quản lý nói cho tôi biết, tôi đã cho người bố trí xong xuôi, đây là niềm vui bất ngờ mà khách sạn cố ý chuẩn bị cho hai người."
Trong đại sảnh bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên, một đội nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới, phía trên bày một cái bánh ngọt xa hoa cao sáu tầng, đáy xe đẩy, chất đầy hoa hồng đỏ tươi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trong đám người có mấy nữ sinh giơ điện thoại di động lên điên cuồng cười.
"Ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi rồi, Phỉ Phỉ cậu thấy bọn họ vừa rồi làm gì không, Giang Hoài sợ tới mức sắp tè ra quần rồi!"
"Nhìn thấy rồi, buồn cười quá, tên đó là ai nhỉ, Trần Xán đúng không? Anh ta tự tát mình một cái thật mạnh nhìn mặt sưng lên như đầu lợn nhìn thật sự buồn cười quá đi!"
"Ừ, không phải chỉ là bồi thường hơn ba trăm triệu tệ thôi sao, có chút việc mà sợ thành như vậy, nhìn tâm tình cũng không ổn định lắm nha."
"Đúng rồi, thật sự là chưa từng trải sự đời mà, tố chất tâm lý cũng quá kém."
Mấy nữ sinh mồm năm miệng mười, líu ríu, Giang Hoài ngây ngốc đứng tại chỗ, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh.
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, phát điên lao tới túm cổ áo Lục Kỳ Yến, nhưng còn chưa đụng tới người đã bị bảo vệ giữ lại.
Giang Hoài ra sức giãy dụa.
"Anh con mẹ nó có phải có bệnh hay không, anh ỷ vào việc mình có tiền liền có thể đùa giỡn chúng tôi?"