Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:11:14
Lượt xem: 402

 

31.

 

Không thể nhận được câu trả lời từ Tô Tự mười năm sau, tôi luôn cảm thấy lòng mình đang treo lơ lửng, không biết phải làm sao, rất khổ sở.

 

Tôi sẵn lòng tin tưởng anh, nhưng sự tò mò lại mãnh liệt hơn cả.

 

Suốt cả ngày Tô Tự vẫn không đến lớp.

 

Cậu bạn cùng bàn của anh cho tôi biết, hôm qua Tô Tự bị bóng va tới làm gãy xương, trường học đã cho anh nghỉ để dưỡng bệnh ở nhà. Nếu tôi muốn thăm anh, cậu ấy có thể cho tôi địa chỉ.

 

Lộ An cũng khuyên tôi: "Đúng vậy, Tô Tự vì cậu mà bị thương, cậu nên đi thăm anh ấy."

 

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định sẽ đến thăm anh.

 

Lộ An đã nói sẽ cùng tôi đi, nhưng trước khi rời đi lại đổi ý, nói có việc khác bảo tôi đi một mình.

 

Tôi đành phải đi một mình.

 

Khi đến nhà Tô Tự, người giúp việc của anh nhiệt tình đón tiếp tôi, nói Tô Tự đang ở trên lầu rồi dẫn tôi lên.

 

Cửa phòng khép hờ, căn phòng của anh to hơn cả phòng khách nhà tôi, còn chia thành phòng trong và phòng ngoài.

 

Tôi gọi anh từ phía ngoài, không có ai trả lời.

 

Tôi nhẹ nhàng đi vào trong, thấy anh nằm trên giường ngủ, toàn cánh tay bó bột, trông rất đáng thương.

 

Tôi đứng cạnh giường nhìn một lúc, nghĩ mình không nên làm phiền anh.

 

Khi chuẩn bị rời đi, tay tôi bỗng bị anh nắm chặt.

 

Sức mạnh của anh rất lớn, kéo mạnh đến mức tôi ngã xuống trên giường.

 

Tô Tự mắt vẫn sáng, mỉm cười với tôi: "Đã đến rồi mà sao không báo cho tôi một tiếng?"

 

32.

 

Tôi ngạc nhiên nói: "Cậu, cậu tỉnh dậy từ khi nào?"

 

"Lúc cậu vừa bước vào."

 

"Vậy mà cậu vẫn…"

 

Mặt tôi nóng lên thử rút tay ra, anh nhẹ nhàng buông ra.

 

"Vậy sao đột nhiên lại nhớ đến thăm tôi?"

 

Tôi nhìn xuống ga trải giường, nhỏ giọng nói: "Đến cảm ơn cậu."

 

"Chỉ là cảm ơn thôi?"

 

Tôi lặng người.

 

Sau một hồi tôi lại nhỏ giọng: "Vậy còn gì nữa?"

 

Nói xong, chúng tôi lại rơi vào im lặng.

 

Ngồi cùng phòng với anh, không gian trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào của tuổi trẻ đang nảy nở.

 

Tô Tự dường như đã quyết tâm, đột ngột lên tiếng: "Huyễn Huyễn, tôi muốn hỏi cậu…"

 

Lời anh định nói lại bị cắt đứt giữa chừng như tôi lần trước, tôi quan sát vẻ mặt bối rối của anh, một ý nghĩ càng trở nên rõ ràng.

 

Quả nhiên, mỗi đêm Tô Tự đều cùng tôi bước vào giấc mơ đó.

 

Chúng tôi không thể diễn tả lại nó, có thể đó là cơ chế bảo vệ của giấc mơ để tránh bị công khai, làm người khác nghi ngờ quy luật tự nhiên.

 

Chuyện này cũng vậy, nếu không muốn nhớ đến những gì xảy ra trong giấc mơ, quả thật rất khó.

 

Tôi từng nghĩ đó là giấc mơ của tôi, còn anh nghĩ đó là giấc mơ của anh, chúng tôi tự do làm theo ý mình, say sưa trong giấc mơ.

 

Thật điên rồ, bây giờ tôi không dám nhìn thẳng vào hình ảnh của anh khi mặc quần áo.

 

Tô Tự thấy tai tôi đỏ lên, anh suy nghĩ một lúc, không biết có phải cùng nghĩ giống tôi hay không, dần dần khuôn mặt anh cũng đỏ lên.

 

33.

 

Dù sao thì đã vậy rồi, tôi quyết định hỏi anh về chiếc nhẫn.

 

Tôi chỉ nhắc đến chiếc nhẫn của Phàn Dĩnh Nhiên hôm buổi hòa nhạc, không liên quan đến giấc mơ, vậy nên có thể hỏi thẳng.

 

Tôi lấy ra bức ảnh chụp chung từ điện thoại, phóng to chiếc nhẫn cho anh xem.

 

Lý do tôi đưa ra là: "Cậu quen Phàn Dĩnh Nhiên, vậy có biết chiếc nhẫn của cô ấy mua ở đâu không? Tôi rất thích."

 

Tô Tự nằm trên gối nhìn tôi với vẻ vô tội, trả lời không liên quan: "Tôi đâu có quen cô ấy?"

 

Tôi sửa lại: "Tôi hỏi cậu về chiếc nhẫn mà."

 

Tô Tự nhận điện thoại, nhìn một chút rồi nhíu mày: "Đây là nhẫn của mẹ tôi, nói là để dành cho con dâu tương lai."

 

Lòng tôi ngay lập tức trùng xuống.

 

Tô Tự tiếp tục: "Có vẻ như là do Phàn Dĩnh Nhiên nài nỉ mượn, ngày hôm đó biểu diễn xong đã trả lại rồi, giờ chắc vẫn ở trên bàn trang điểm của mẹ tôi."

 

Trong vài giây ngắn ngủi, tâm trạng tôi trải qua nhiều khung bậc cảm xúc thăng trầm, biết sự thật rồi, tôi không biết phải phản ứng ra sao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mong-nhan-duyen/chuong-10.html.]

Tô Tự giữ nguyên tư thế nằm, hỏi tôi: "Huyễn Huyễn, cậu thích chiếc nhẫn này à?"

 

Biết công dụng thật sự của chiếc nhẫn, tôi đương nhiên không thể nói là thích, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

 

Tô Tự hoàn toàn không tin: "Không thích sao còn hỏi?"

 

Tôi: "Chỉ hỏi thôi, có sao đâu…"

 

"Không sao." Anh cười nhẹ, nói với giọng điệu thoải mái, "Nếu cậu thích, sau này tôi sẽ tặng cho cậu."

 

Nghe anh nói vậy, tôi bỗng nghĩ đến mười năm sau.

 

Mười năm sau, chiếc nhẫn này chắc chắn đã nằm trong tay tôi.

 

Tôi đột nhiên nghĩ, liệu chúng ta ở thế giới này cũng sẽ phát triển theo con đường giống như vậy không?

 

Khi đang miên man với suy nghĩ của mình, ánh mắt tôi và Tô Tự giao nhau.

 

Tôi nhìn thấy hình bóng của mình trong ánh mắt anh.

 

Tôi bỗng nhận ra, có phải tôi đã bỏ qua một chi tiết quan trọng, rằng trong ánh mắt anh luôn có hình bóng của tôi?

 

Trong im lặng, Tô Tự nâng thân trên lên, từ từ tiến lại gần tôi.

 

Khi nhận ra anh định làm gì, mũi và môi anh đã tới gần sát tôi.

 

Toàn bộ m.á.u của tôi bỗng dồn lên đầu, mặt nóng bừng như quả bóng sắp nổ.

 

Tôi đột ngột đẩy n.g.ự.c Tô Tự, anh không phòng bị ngã về phía sau, đầu đập vào đầu giường phát ra một tiếng kêu đau.

 

"Huyễn Huyễn!"

 

Trong khi đó tôi đã vội vã cầm túi sách đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ của anh.

 

Anh sao vậy!

 

Ngay cả không trong giấc mơ cũng dám như vậy!

 

34.

 

Ngày hôm sau, dù bị Tô Tự làm cho mặt đỏ tim đập, tôi lại âm thầm hy vọng tối nay anh có thể cùng tôi vào lại giấc mơ.

 

Khi đồng hồ điểm mười giờ, tôi nằm xuống mong chờ nhắm mắt.

 

Trong cơn buồn ngủ quen thuộc, tôi chưa hoàn toàn mở mắt đã cảm thấy toàn thân ẩm ướt, mồ hôi đầm đìa như bị nhốt trong một cái nồi hấp lớn.

 

Tôi nghi ngờ nhìn sang gối bên cạnh.

 

Tô Tự cũng vừa mới tỉnh dậy.

 

Nhìn thấy đôi môi anh đỏ hồng, tóc ướt mồ hôi, vai lộ ra dưới chăn cũng đầy mồ hôi nóng.

 

Sau khi đã thấy Tô Tự trưởng thành lần trước, giờ tôi đã nhận ra anh ngay.

 

Tô Tự 18 tuổi cuối cùng lại cùng tôi đến đây.

 

Chỉ là lần này chúng tôi có vẻ đến không đúng lúc.

 

Qua đôi mắt anh, tôi thấy hình bóng của mình…

 

Tóc rối, quầng mắt đỏ, môi bị hôn sưng…

 

Khi biết Tô Tự trước mắt có khả năng đang mơ cùng một giấc mơ với mình, tôi không thể tiếp tục nhìn thẳng vào anh.

 

Tôi nhanh chóng co chăn lại, rúc vào mép giường.

 

Tóc rơi xuống che phủ vai, nhưng tôi còn cần áo che chắn.

 

Tôi chỉ về phía của anh, nhỏ giọng nói: "Cậu… cậu đè lên áo của tôi rồi…"

 

Tô Tự phản ứng một chút cũng ngồi dậy, nghiêng người lấy áo ngủ đưa cho tôi.

 

Tôi quấn mình lại thật chặt, cắn môi không dám nhìn anh.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tô Tự cũng im lặng, có vẻ hơi lúng túng với tình trạng này.

 

Cuối cùng anh phá vỡ sự im lặng, do dự hỏi: "Huyễn Huyễn, đây có phải là giấc mơ kia không?"

 

Có vẻ như anh cũng nhận ra điều đó.

 

Tôi suy nghĩ một chút, nói với anh thực ra tối qua tôi đã đến đây, còn nói chuyện với Tô Tự năm 28 tuổi.

 

Chúng tôi đang trải qua khủng hoảng hôn nhân, nhưng hiện tại có vẻ như đã hòa hợp lại.

 

Tôi cũng nói với anh có thể vì lúc đó anh vừa mới gãy xương nên không đến được.

 

Tô Tự im lặng một lúc, đột nhiên chuyển chủ đề, giọng hơi cứng nhắc: "Vậy những lần trước người nằm bên cạnh tôi thật sự đều là cậu?"

 

Mí mắt tôi run lên, quay đi không nhìn anh.

 

Tô Tự cũng mới nhận ra sự ngại ngùng, nhưng tâm trạng anh ổn định hơn tôi, khi tiếp tục nói chuyện, sắc mặt bình thường: "Huyễn Huyễn, xin lỗi, tôi cứ nghĩ cậu là do tôi tưởng tượng ra trong giấc mơ nên mới…"

 

Mặt tôi đã nóng đến mức có thể chiên một quả trứng trên đó, không muốn nghe anh nói thêm chuyện phía sau, tôi vội vàng ra vẻ rộng lượng: "Không sao đâu, tôi biết cậu không cố ý."

 

Ánh trăng tỏa ra ánh bạc, nhẹ nhàng chiếu sáng khắp phòng.

 

Sau một lúc im lặng, Tô Tự lại nghiêm túc nói: "Nhưng nếu tôi nói, tôi cố ý thì sao?"

 

Loading...