Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:10:58
Lượt xem: 383

 

27.

 

Trong giờ nghỉ, Tô Tự đang chơi bóng ở sân.

 

Tôi muốn hỏi anh về chiếc nhẫn của Phàn Dĩnh Nhiên nhưng đứng bên sân do dự mãi không dám tiếp cận.

 

Một cậu bạn đang chơi bóng cùng nhìn thấy tôi trước, dùng khuỷu tay thúc vào Tô Tự, ra hiệu cho anh nhìn qua.

 

Tô Tự quay lại nhìn thấy, ném quả bóng cho người khác, bước nhanh về phía tôi.

 

Tôi lo lắng đến mức cả người cứng đờ không biết nghĩ gì, bỗng quay người chạy đi.

 

Tô Tự đuổi theo tôi.

 

Đến sân bóng đá tôi không thể chạy thêm nữa, vì Tô Tự đã nắm lấy cánh tay khiến tôi dừng lại.

 

Ánh mắt của anh rất sáng, còn mỉm cười, chạy lâu mà không hề thở dốc, hỏi tôi: "Tại sao cậu lại chạy?"

 

Tôi cuối cùng cũng dừng lại, cắn môi, mở miệng nhỏ nhẹ: "Tô Tự, …"

 

Khi đang nói, tôi bỗng dưng ngẩn ra, hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì.

 

Dù đã chuẩn bị sẵn nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra, tất cả thông tin trong đầu như bị xóa sạch.

 

Tôi dừng lại, ngậm miệng, mọi thứ lại trở nên rõ ràng trong đầu.

 

Tô Tự vẫn đang đợi tôi nói.

 

Tôi không biết nguyên nhân của hiện tượng này là gì, nhưng rõ ràng là không thể hỏi ra, chỉ có thể nói là không có việc gì.

 

Tô Tự nhíu mày nhanh tay chắn trước tôi, tôi cúi người khéo léo chui qua dưới cánh tay anh.

 

Tô Tự: "…"

 

Tôi bước nhanh về phía trước, khóe mắt bỗng xuất hiện một trái bóng phi đến, quay đầu lại chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề.

 

Ngay sau đó Tô Tự ngã xuống đất, bên cạnh là một quả bóng đã lăn xa.

 

"Tô Tự!"

 

Anh đã đỡ một cú cho tôi, nếu không bây giờ người đang nằm trên đất chính là tôi rồi.

 

28.

 

Tình hình rất nghiêm trọng, Tô Tự đau đớn nhắm mắt lại, chỉ trong vài giây đã có mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi hoảng hốt ngồi xuống, sợ đến mức suýt khóc.

 

Tôi run rẩy nói: "Tô Tự, cậu thế nào rồi? Có sao không?"

 

Khi tôi chạm vào anh, Tô Tự lập tức vẫy tay nói: "Đừng động, đau."

 

Tôi không dám cử động, thấy anh đau đớn, bản thân lại không làm được gì càng thêm lo lắng.

 

Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, tôi nói: "Tô Tự, đừng đau, tôi… tôi…"

 

Môi anh đã trắng bệch, lại còn có thời gian cười, anh nói với tôi bằng giọng điềm tĩnh: "Đừng lo, tôi không sao."

 

Những cậu bạn cùng chơi bóng vội vã chạy đến đẩy tôi ra, khiêng anh chạy về phòng y tế.

 

Tôi muốn đi theo nhưng sợ gây rắc rối thêm, nghe thấy tiếng chuông vào học, đành phải trở về lớp học trước.

 

Sau vài tiết học, Tô Tự vẫn chưa trở lại.

 

Đợi tới giờ tan học, tôi lập tức chạy đến phòng y tế.

 

Nhà trường cho biết Tô Tự bị gãy xương nên phải đến bệnh viện, cha mẹ anh đã đến đón anh.

 

Tôi thậm chí còn chưa kịp nói lời cảm ơn.

 

Tôi cảm thấy rất ân hận, hơn hết là lo lắng, về nhà đắp chăn khóc thầm, im lặng chờ đợi đến mười giờ.

 

29.

 

Mười năm sau, sau khi cãi vã Tô Tự đã bị đuổi ra ngoài hai ngày rồi. Tôi nghĩ lần này chắc chắn không gặp được anh, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng nói của anh và người giúp việc bên ngoài phòng ngủ.

 

Tôi không kịp mang giày, chân trần chạy ra ngoài, Tô Tự vừa bước vào vẫn đứng ở cửa.

 

Lần này Tô Tự khác hẳn với hình ảnh quen thuộc của tôi, anh mặc một chiếc áo dài đến đầu gối, dáng người cao lớn trưởng thành, vẻ mặt điềm tĩnh, đang cởi găng tay.

 

Khi nhìn thấy tôi anh hơi ngạc nhiên, ánh mắt chuyển xuống nhìn chân trần của tôi, nhíu mày.

 

Sau đó anh nói với người giúp việc: "Muộn rồi, cô đi dỗ Thanh Vũ ngủ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mong-nhan-duyen/chuong-9.html.]

 

Khi chỉ còn lại chúng tôi trong phòng khách, anh không chắc chắn hỏi tôi: "Huyễn Huyễn?"

 

Anh dùng giọng điệu nghi ngờ như vậy, tôi biết anh đã nhận ra sự khác biệt giữa tôi và vợ anh.

 

Còn tôi cũng nhận thấy sự khác biệt giữa Tô Tự mà tôi quen thuộc hàng ngày và người trước mặt.

 

Tôi hoảng hốt, lập tức thốt ra: "Không, tôi không phải Huyễn Huyễn."

 

Nói xong mới nhận ra đó là một câu trả lời ngốc nghếch, dù cho linh hồn trong cơ thể này trở về lúc 18 tuổi, cô ấy vẫn là Y Huyễn Huyễn.

 

Tôi vội vàng chỉnh lại, "Là tôi", rồi hạ thấp giọng nói: "Nhưng tôi không phải vợ của anh."

 

Tô Tự không tỏ ra bất ngờ, như thể đã quen với tình huống này.

 

Anh nhìn đồng hồ treo tường, vừa đúng lúc đã qua 22 giờ vài phút.

 

Anh quay lại nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Vừa mới dậy, có đói không?"

 

30.

 

Tô Tự xắn tay áo, vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho tôi.

 

Tôi ngồi trước bàn ăn, nghe từng tiếng động trong bếp.

 

Có sự so sánh hôm nay, tôi mới nhận ra, Tô Tự của những lần trước mang cảm giác tràn ngập thanh xuân cùng Tô Tự bây giờ không phải là một người.

 

Vậy thì hôm nay ‘Tô Tự’ không đến sao? Có phải vì bị thương không?

 

Liệu Tô Tự của những lần trước có phải là Tô Tự trong thực tại?

 

Đây là giấc mơ, là thế giới song song, hay là sự hoán đổi linh hồn?

 

Tôi không thể tìm ra câu trả lời, cảm thấy rất rối rắm.

 

Tô Tự mang ra cho tôi một bát bánh trôi hoa nhài.

 

Anh thậm chí còn biết tôi thích món này.

 

Bánh trôi rất nhỏ, có thể ăn một cái mỗi lần, anh còn thêm mật ong và đường.

 

Tôi múc lên, chuẩn bị đưa vào miệng, anh nhắc nhở tôi: "Cẩn thận nóng."

 

Tôi từ từ nhấm nháp bánh trôi, Tô Tự ngồi đối diện nhìn tôi.

 

Nhận thấy sự không thoải mái của tôi, anh an ủi: "Đừng lo về tôi, em cứ ăn đi."

 

Tôi thực sự rất đói, nhanh chóng ăn sạch một bát bánh trôi.

 

Sau đó nhớ lại lời dặn dò tối qua, tôi quyết định thẳng thắn với anh, mở miệng cẩn thận: "Tôi… không phải Huyễn Huyễn."

 

Tô Tự hiểu tôi đang nói gì, ánh mắt ra hiệu tôi tiếp tục.

 

Vẻ mặt dịu dàng của anh khiến tôi không còn căng thẳng, tôi ngắn gọn nói: "Nguyên nhân khiến Huyễn Huyễn gần đây không thoải mái là vì cô ấy tìm thấy một bức ảnh từ mười năm trước, thấy chiếc nhẫn anh tặng cô ấy giống hệt như chiếc Phàn Dĩnh Nhiên đã đeo."

 

Tô Tự hơi ngạc nhiên, "Chiếc nhẫn nào?"

 

Tôi chạy vội vào phòng ngủ rồi nhanh chóng ra ngoài đưa cho anh bức ảnh.

 

Tôi chỉ vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Phàn Dĩnh Nhiên, "Chính là cái này."

 

Tô Tự nhìn bức ảnh suy nghĩ một lúc, sau đó vẻ mặt dường như đã thư giãn hơn nhiều.

 

Anh cất bức ảnh và nói với tôi: "Huyễn Huyễn sau khi sinh luôn ở trong tình trạng không tốt, cảm ơn em đã nói cho tôi biết."

 

Sau khi ăn xong bữa khuya, Tô Tự đi vào phòng trẻ em và bế Tiểu Thanh Vũ ra ngoài.

 

Em bé bị đánh thức giữa giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ xíu vẫn mơ màng nhưng không khóc.

 

Tô Tự nhìn Tiểu Thanh Vũ bằng ánh mắt vô cùng trìu mến, đưa cho tôi, nói: "Đây là Tiểu Thanh Vũ, còn hai tháng nữa là tròn một tuổi, em ôm em bé đi."

 

Vừa nhìn thấy Tiểu Thanh Vũ dễ thương, tôi đã quên hết mọi lo lắng, cẩn thận ôm vào lòng.

 

Tiểu Thanh Vũ nhìn tôi và cầm tay nhỏ gọi: "Mama…"

 

Tôi vội liếc nhìn Tô Tự, mặt đỏ bừng.

 

Anh mỉm cười nhìn chúng tôi, không nói gì.

 

Trước khi rời đi Tô Tự bảo tôi trở về phòng ngủ, tôi ngồi trên giường lớn, cảm thấy rất lo lắng.

 

Anh không vào, chỉ đứng ở cửa nói với tôi: "Ngủ sớm đi, tỉnh dậy thì sẽ trở về thôi."

 

Sau đó anh tắt đèn và khép cửa nhẹ nhàng.

 

Loading...