MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:12:41
Lượt xem: 277
11.
Từ tiết học đầu tiên của buổi sáng tôi đã mơ màng buồn ngủ, mấy lần giải lao đều gục đầu xuống bàn để ngủ bù.
Điều này thật là kỳ lạ, tôi chỉ thức khuya trong giấc mơ thôi mà, tại sao khi tỉnh dậy bản thân lại thật sự giống như cả đêm không ngủ cơ chứ.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tan học, Lộ An đánh thức tôi dậy, ngạc nhiên nói, "Hôm nay sao mà cậu ngủ nhiều thế!”
Tôi ngồi thẳng lưng, mơ màng dụi mắt, nghe thấy bạn cùng bàn của Tô Tự cũng gọi anh ấy: "Này này! Đã tan học rồi, mau dậy đi."
Tôi không kìm được mà quay người lại, vừa vặn chạm mắt với Tô Tự đang từ từ ngồi dậy.
Cả Tô Tự và tôi đều trông vô cùng mệt mỏi, tôi thấy trong mắt anh ấy như đang phủ một lớp sương mỏng, khi đối diện với tôi lại hiện lên nụ cười nhạt.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Nhớ lại trong giấc mơ đêm qua, chúng tôi cũng giữ khoảng cách như thế này.
Ở giữa còn có một bé con đáng yêu.
Nghĩ đến điều này, tôi đột nhiên nhận ra đứa bé trong giấc mơ thật giống anh ấy.
"Hai người có chuyện gì à?" Giọng bạn cùng bàn của Tô Tự đột nhiên chen vào, cười ranh mãnh nói, "Đêm qua thức khuya cùng nhau sao?"
Ánh mắt tôi trở nên né tránh, nhanh chóng quay lưng lại không nhìn họ nữa, sau đó lại nghe thấy Tô Tự lấy sách đánh bạn cùng bàn một cái rồi lạnh nhạt nói: "Cút đi."
Gần đây sự khác thường của Tô Tự xuất hiện hơi nhiều.
Những lần trùng hợp này khiến tôi nảy ra một ý nghĩ cực kỳ mơ hồ.
12.
Buổi tối trở về nhà, tôi lên mạng tìm kiếm câu hỏi “Hai người có thể cùng mơ thấy một giấc mơ không?”.
Sau khi xem qua đủ các loại nghiên cứu khoa học thậm chí cả “Chu Công Giải Mộng” của Chu Công(*), cuối cùng tôi quyết định tin vào câu trả lời được nhiều người thích nhất - "Khả năng là bằng không."
(*)Chu Công là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử và truyền thuyết Trung Quốc, thường được coi là người sáng lập ra nghệ thuật giải mộng.
Nói như vậy, những dấu hiệu gần đây của Tô Tự đều là do tôi tự tưởng tượng quá nhiều rồi.
Gần đây tôi hay nằm mơ nên ban ngày tinh thần mới m.ô.n.g lung như vậy.
Thực ra anh ấy gần gũi với tôi chỉ vì coi tôi là một bạn học bình thường mà thôi.
Huống chi tôi không phải không biết việc anh lúc nào cũng rất tốt bụng.
Sau khi hiểu ra, tâm trạng tôi trở nên bực bội.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật đáng sợ.
Nếu Tô Tự biết trong giấc mơ của tôi anh ấy bị tôi đối xử như vậy, ở trong hiện thực còn suy đoán thế này, anh ấy nhất định sẽ coi tôi là kẻ biến thái mà tránh xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mong-nhan-duyen/chuong-4.html.]
Anh ấy mãi mãi là ngôi sao cao vút, là ánh trăng mà tôi không thể với tới. Dựa vào những giấc mơ vô nghĩa này thì có ích gì, chẳng qua chỉ là tự tìm niềm vui để an ủi chính mình mà thôi.
Tôi không muốn bước vào giấc mơ giả dối đó nữa, nếu không khi trở về hiện thực, sự chênh lệch lớn như vậy sẽ khiến tôi trống rỗng, thất vọng.
Vì vậy tối nay tôi không định ngủ nữa.
Mãi cho đến gần mười giờ tôi vẫn chưa lên giường, cố gắng giữ tỉnh táo ngồi ở bàn học chơi điện thoại.
Khi đồng hồ nhảy tới 21:59, tôi không tự chủ được mà nín thở.
Tôi nghĩ chỉ cần vượt qua khung giờ này thì sẽ không mơ thấy giấc mơ đó nữa.
Nhưng tôi đã sai.
Chuyện này thật sự không phải tôi muốn là có thể kiểm soát được, phút 59 vừa qua, mí mắt tôi dính chặt lại như bị keo dán, không thể nào mở ra được, một cơn buồn ngủ mạnh mẽ xông vào trong đầu tôi quậy tung mọi thứ lên, chẳng thể nghĩ ngợi gì nữa.
Ý chí kiên cường của tôi cuối cùng đã chịu thua dưới sức mạnh bí ẩn này.
13.
Dường như chưa qua bao lâu, lại mở mắt lần nữa, tôi vẫn ngồi trước bàn, tay vẫn cầm điện thoại.
Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ lần này thật sự không mơ nữa sao?
Nhưng khi ngẩng đầu lên tôi biết mình lại sai rồi.
Tôi vẫn ở trong căn phòng ngủ quen thuộc đó, chỉ là giờ đang ngồi trước bàn trang điểm và trong gương tôi đã hoàn toàn trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
Trên hình ảnh phản chiếu tôi đang ăn mặc chỉnh tề, trang điểm và làm tóc kỹ lưỡng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bản thân sau khi trang điểm, thật ra thì lúc này tôi hơi bị chính mình làm cho kinh ngạc.
Do tính cách tôi luôn không tự tin nên dù được Lộ An nhiều lần khen ngợi ngoại hình thì tôi cũng chỉ nghĩ cô ấy là bạn cùng bàn nên mới thấy tôi đẹp, chứ bản thân chưa bao giờ tự cảm thấy mình xinh.
Nhưng chỉ cần trang điểm một chút thì thật sự có thể đấy chứ!
Nhất là ở tuổi này, toàn thân tôi toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ, điều này khiến tôi, tâm hồn vẫn còn là một cô bé ngây thơ mê mẩn với hình ảnh mỹ nữ này của mình.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, tôi quay đầu nhìn về phía cửa.
Tô Tự mặc một bộ đồ ngủ, tay đặt trên tay nắm cửa đẩy ra, nhìn thấy tôi, anh ấy ngẩn người một lúc.
Phản ứng của anh ấy giống như đang ngại ngùng, anh sờ sờ mũi im lặng vài giây, sau đó mới nhớ ra chuyện chính, hỏi tôi: "Huyễn Huyễn, muộn thế này rồi em còn định đi đâu thế?"
Đúng rồi, ăn mặc chỉnh tề thế này là để chuẩn bị đi đâu vậy? Chính tôi cũng không biết.
Lúc này điện thoại nhận được một tin nhắn WeChat, tôi mở ra thì thấy là Lộ An gửi tới, cô ấy hỏi: "Huyễn Huyễn, sao cậu chưa đến? Tớ đợi cậu lâu rồi!"
Tôi lướt lên xem lại cuộc trò chuyện thì thấy chúng tôi đã hẹn tối nay đi đến một quán bar, cô ấy đã gửi địa chỉ cho tôi rồi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi thật sự rất ngạc nhiên, bây giờ thậm chí cả Lộ An cũng tham gia vào rồi!