MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 5 + 6
Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:13:05
Lượt xem: 134
14.
Tôi thành thật nói với Tô Tự rằng tôi và Lộ An đã hẹn nhau đến quán bar.
Tôi rất tò mò về diễn biến tiếp theo của giấc mơ, cũng muốn gặp lại Lộ An sau mười năm nữa.
Tô Tự dường như không muốn tôi ra ngoài, nhưng cũng không phản đối.
Tôi không quen đi giày cao gót, khi đi đến bên cạnh Tô Tự thì bị trẹo chân, anh nhanh tay đỡ lấy tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay anh, chỉ thấy xúc cảm dưới tay cứng rắn, tạo cảm giác an toàn và mạnh mẽ.
Cùng với sự thay đổi về thần thái của tôi, Tô Tự của lúc này cũng đã trở thành một người đàn ông thực thụ.
Vừa rồi tôi vội vàng quan sát anh, lại thấy ánh mắt của anh vẫn giống như Tô Tự ngồi ở phía sau bàn học của tôi vào ban ngày.
Tôi khe khẽ nói lời cảm ơn, Tô Tự hơi dừng lại, nói với tôi: “Huyễn Huyễn, anh là chồng của em, không cần phải nói cảm ơn.”
Tôi nhìn anh, tim đập thình thịch, cảm thấy trái tim mình như bị in dấu từng chữ và dấu câu trong câu nói vừa rồi của anh.
15.
Tối nay nhà tôi có thêm một người bảo mẫu ở lại, có cô ấy chăm sóc Tiểu Thanh Vũ, tôi rất yên tâm.
Tôi đến địa điểm đã hẹn với Lộ An, đó là một quán bar yên tĩnh không quá đông người.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi không nhận ra ngay, Lộ An đã bỏ kính mắt đặc trưng, dáng người cũng cao lên, trở thành một cô gái xinh đẹp.
Khi gặp mặt, câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là: “Thế nào, vẫn định ly hôn với chồng cậu à?”
Tôi tưởng cô ấy đùa nhưng không khỏi nghi ngờ, nhíu mày hỏi: “Ly hôn? Với Tô Tự á?”
Tôi làm sao có thể ly hôn được chứ.
Lộ An nói: “Không phải cậu nói anh ấy ngoại tình sao?”
Tôi như bị một cú sốc lớn, tạm thời không suy nghĩ được gì nữa.
Chuyện nghiêm trọng thế này Lộ An không thể đùa, tôi vội hỏi tiếp: “Anh ấy ngoại tình? Với ai thế?”
Lộ An ngơ ngác nói: “Với Phàn Dĩnh Nhiên, chẳng phải cậu đã nói với tớ vậy sao, cậu không nhớ à?”
Tôi im lặng, đột nhiên cảm thấy tay chân đều lạnh toát.
16.
Đây là trong giấc mơ, tôi rõ ràng biết như vậy.
Nhưng tiếc là nó chân thực không khác gì thực tại, cả niềm vui và nỗi đau đều rõ rệt, nên giờ phút này trái tim tôi đau đớn đến mức hít thở cũng khó khăn.
Sau nhiều ngày gặp gỡ trong giấc mơ, tôi đã hoàn toàn nhập vai, đột nhiên sự thật tàn nhẫn như d.a.o đ.â.m vào trái tim mềm yếu, đau đớn hơn bất cứ điều gì từng trải qua.
Nếu từ đầu tôi chưa từng có được, có lẽ sẽ không khó chấp nhận đến vậy.
Tôi dùng sức tự nhéo mình, muốn ngay lập tức tỉnh dậy khỏi đây.
Nhưng không hiệu quả, tới khi đau đến mức nước mắt rơi, tôi vẫn yên ổn ở trong giấc mơ này.
Lộ An thấy tôi như vậy, không dám nói thêm gì nữa.
Bỗng xuất hiện một chàng trai mới ngoài hai mươi ngồi xuống phía đối diện chúng tôi bắt chuyện.
Lộ An thì tốn không biết bao nhiêu lời để đuổi cậu ta đi, còn tôi lo lắng cầm lên ly rượu bên cạnh uống vài ngụm, rất nhanh ly rượu đã cạn, chàng trai lập tức nhanh chóng rót đầy lại cho tôi.
Tôi mới biết thì ra ly rượu đó là do cậu ta rót.
Dù chưa từng đến quán bar, tôi cũng biết không nên uống đồ người khác đưa.
Lo lắng ly rượu vừa uống không an toàn, tôi vội vàng kéo Lộ An nói rằng chúng tôi cần đi ngay.
Chàng trai ngồi đối diện cũng nhanh chóng đứng dậy, “Này? Người đẹp, đừng đi!” vừa nói vừa giơ tay về phía tôi.
Một bóng hình lướt qua chắn trước mặt tôi và nắm lấy tay của anh chàng đó.
Cậu ta đã thay đổi sắc mặt nhưng hoàn toàn không thể động đậy để thoát ra, tức giận nói: “Anh là ai? Đừng can thiệp chuyện của người khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mong-nhan-duyen/chuong-5-6.html.]
“Tôi là chồng của cô ấy.”
17.
Tôi ngây người nhìn Tô Tự vừa đột ngột xuất hiện, anh mặc nguyên bộ đồ màu đen, mũ bóng chày che khuất nửa mặt, ánh mắt mơ hồ không rõ.
“Cút đi.”
Anh đẩy tay chàng trai ra, cậu ta không dám nói thêm lời nào, xoa xoa cổ tay vội vàng rời đi.
Tô Tự quay sang ôm tôi từ tay Lộ An, giọng nói lạnh lùng: “Người tôi sẽ đưa về, sau này đừng hẹn cô ấy đến những nơi như thế này nữa.”
Lộ An bị anh làm cho sợ hãi như chim cút, liên tục gật đầu hứa sẽ không làm vậy nữa.
Ra khỏi quán bar chưa lâu, cơ thể tôi đã có nhiều phản ứng không thoải mái, trong xe tôi khó chịu cởi bỏ cổ áo.
Ly rượu đó thật sự có vấn đề.
Tô Tự đi theo tôi đến đây chắc chắn anh đã thấy tôi uống ly rượu đó và nhận ra sự bất thường của tôi.
Nhưng anh im lặng lái xe, trên đường đi không nói một lời nào.
Có vẻ như anh đang tức giận…
18.
Tức giận thì tức giận, tôi cũng không còn tâm trí để lo lắng chuyện khác, đầu óc hiện giờ chỉ toàn xoay quanh thông tin vừa rồi từ Lộ An.
Cả người tôi nóng như than đỏ nhưng trái tim lại là băng đá của mùa đông.
Về đến nhà, bảo mẫu và bé con đã đi ngủ.
Tôi loạng choạng bước vào phòng ngủ, Tô Tự đột ngột ấn tôi xuống giường, tôi quay lại nhìn, thấy anh đã cởi bỏ áo ngoài và ném mũ sang một bên.
Tôi bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy lo lắng, hỏi anh định làm gì.
Tô Tự không biểu lộ cảm xúc, nói: “Đây là nhà của anh, anh muốn làm gì thì làm.”
Tác dụng của ly rượu quá mạnh, cộng thêm lòng thù hận của anh, tôi không còn thời gian để bận tâm đến việc khác.
Khi đồng hồ chỉ đến gần bảy giờ, tôi mong đợi nhìn vào, im lặng đợi kim giây quay về số không.
Khi giây cuối cùng đến gần, tôi nhắm chặt mắt.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tiếng thở bên tai như bị gió cuốn đi, khi mở mắt ra, tôi lại thấy chiếc đèn chùm quen thuộc trên trần phòng mình.
Tôi tỉnh lại với mồ hôi lạnh trên trán, ngồi dậy thở hổn hển.
Mặt trời đã lên, giấc mơ lại biến mất.
Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt đang nóng bừng, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
19.
Lần này khi tỉnh dậy, tôi không để lại chút không gian nào để hồi tưởng.
Không xấu hổ, không ngọt ngào, không mong đợi.
Chỉ còn lại cơn giận dữ tràn ngập trong lòng.
Biết là giấc mơ nhưng tôi vẫn không thể ngừng tức giận.
Biết người biết mặt không biết lòng, nhìn ai đó suốt ngày tỏ ra sáng sủa, đẹp trai, đáng yêu nhưng thực tế lại giống như những tên đàn ông tồi tệ khác.
Nếu không phải hôm nay là cuối tuần, nếu không phải không ở trường học, tôi chắc chắn sẽ lườm anh vài cái.
Chiều hôm đó Lộ An gọi điện cho tôi, nói cô ấy có hai vé concert, mời tôi đi cùng.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, tôi đã kể sơ qua cho Lộ An về những giấc mơ đó, tôi rất cần một sự chia sẻ, hy vọng cô ấy có thể giúp mình phân tích nguyên nhân tại sao bản thân lại liên tục mơ như vậy.
Tôi nói, tôi thực sự không thể phân biệt nổi giữa giấc mơ và thực tại, luôn cảm thấy như nó đã thật sự xảy ra.
Lộ An bình tĩnh nói: “Chỉ là một giấc mơ thôi mà, sao cậu lại nghiêm trọng hóa lên như vậy? Đều là vì cậu quá mê Tô Tự nên mới mơ thấy việc ở bên anh ấy.”
“Thế à…”