Một ánh trăng tàn - Chương 10-11
Cập nhật lúc: 2024-07-10 23:57:21
Lượt xem: 93
Lờ mờ sau tấm rèm che, cảm xúc Thác Bạt Luật sôi sục.
Khuôn mặt run rẩy khiến ta nhớ đến Thừa Luật bị treo trên tường thành.
Khi gió bắc lạnh thấu xương thổi tới, thân thể Thừa Luật cũng lung lay.
Bách tính mắng chàng, đồ ăn thối hay vật dơ cũng ném hết lên người chàng, chỉ ước gì được ăn thịt rút xương chàng.
Chàng cúi đầu, m.á.u đã chảy hết từ lâu.
Ta đứng trong đám người, nhìn thấy chàng của năm mười bảy tuổi dần dần thối rữa.
Thác Bạt Luật nói chính hắn đã truyền ra tin tức giả. Nhưng bốn năm trước triều đình Nam Đường lấy ra vô số phong thư, nhất mực thề thốt chuyện Bùi gia thông đồng với địch là sự thật.
Bùi gia lấy m.á.u mà thề chưa từng phản bội Nam Đường.
Tổ phụ ta và phụ thân đặt ra nghi vấn cũng bị thiên tử liệt vào đồng đảng, tru di cửu tộc.
Ta vốn tưởng rằng mọi chuyện là do có kẻ gian hãm hại.
Bây giờ đã rõ, hung thủ thật sự chính là Hoàng đế Nam Đường.
Là vị Hoàng đế mà Lâm gia phí hết tâm huyết, Bùi gia dù liều mạng cũng phải bảo vệ.
Sau đó, triều đình vì cống nạp hàng năm mà tăng thuế má, dân chúng khổ không tả nổi.
Bắc Lương muốn năm nghìn nữ tử, năm nghìn người Nam Đường phải sinh tử biệt ly.
Mà ta bị nha bà bỏ mê dược bán cho một hộ gia đình, thay cho nữ nhi Nguyệt Nương của bọn họ trở thành cống nữ.
Năm nghìn thiếu nữ chúng ta bị Nam Đường đưa đến đây.
Khi đó triều đình nói bọn họ đang nuôi dưỡng tinh nhuệ, lấy lại non sông tươi đẹp bị Bắc Lương cướp mất.
Ba năm sau đó, năm ngàn thiếu nữ này dùng thân thể dệt thành hương thơm dịu dàng ngăn cản nam nhân Bắc Lương xuôi về nam.
Nhưng hiện tại, năm nghìn cô gái không biết đã có bao nhiêu hồn nằm lại tại Bắc Lương, mà Nam Đường vẫn còn sống trong mơ màng.
Các nàng không có hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-anh-trang-tan/chuong-10-11.html.]
Vĩnh viễn không có hy vọng.
Ta quay đầu nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ.
Ngày Lâm gia bị xét nhà, ánh trăng cũng lạnh lẽo như vậy.
Ta ham chơi mãi không chịu về nhà, thế nên mới tránh được một kiếp.
Rõ ràng ta đã trốn ở trong góc tối, nhưng mẫu thân vẫn nhìn thấy ta.
Bà lắc đầu với ta, ý bảo ta nhất định không được đi ra ngoài.
Ta vội vàng chạy đi tìm Thừa Luật. Ta nghĩ chàng có thể cứu phụ thân mẫu thân ta. Nhưng tướng quân phủ của chàng đã m.á.u chảy thành sông từ lâu.
Ngày cuối cùng ta thấy đại tỷ tỷ, t.h.i t.h.ể của tỷ ấy bị ánh trăng chiếu đến mức trắng bệch.
Kẻ xấu mang t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ đến bãi tha ma, khinh nhờn t.h.i t.h.ể của tỷ ấy.
Bọn chúng nói tỷ là Hoàng hậu, cho dù chỉ còn một khối thi thể, chỉ cần bọn chúng làm một lần cũng xem như được làm hoàng đế một lần.
Nữ nhân Lâm gia chúng ta, vậy mà lại rơi vào kết cục thế này.
Ta phải về nhà.
Ta phải báo thù, sau đó đoàn tụ với gia đình.
"Nhìn gì vậy?" Thác Bạc Luật nắm lấy cằm ta, ép ta nhìn hắn.
Hắn đúng là kỳ lạ.
Từ trước đến nay, những lúc hoan ái cùng ta, hắn luôn muốn che khuất ánh mắt của ta. Nhưng gần đây hắn lại muốn ta nhìn hắn.
Nay người trong lòng hắn đã trở lại, có lẽ hắn cũng không cần giữ ta lại nữa.
Nhưng ta bây giờ còn ở bên cạnh hắn. Ta nghĩ có lẽ đúng như lời hắn nói, lúc trên giường ta cũng thú vị. Chắc là Phùng Ngọc Nhi không sánh được.
Ta dùng ngón tay che đi vết thương trên cằm hắn, trả lời: "Đang ngắm trăng."
Đào Hố Không Lấp team
Ngắm ánh trăng này, một lần cuối cùng.