Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một ánh trăng tàn - Chương 12-13

Cập nhật lúc: 2024-07-10 23:57:57
Lượt xem: 111

Ngày hôm sau, Phùng Ngọc Nhi lại đến, các cung nữ thi nhau lấy lòng nàng ta.

"Người không biết đâu Vương phi, ngày hôm qua trước mặt sứ thần Nam Đường, Tống ngự nữ và con sói của Thái tử cùng quỳ dưới chân ngài ấy,"

"Thái tử còn nói nàng ta được Nam Đường nuôi dưỡng rất tốt, rất biết cách hầu hạ người khác. Đây không phải là đang mắng nàng ta giống với kỹ nữ Nam Đường sao?"

"Nhóm sứ thần Nam Đường còn cười lớn, đúng thật là những kẻ thấp hèn."

Tiếng nói của các nàng rất lớn, dường như sợ ta không nghe thấy.

Phùng Ngọc Nhi đang đứng ở ngoài sân nhìn thấy ta. Ta ngồi trên xích đu, đẩy xích đu lên thật cao, cao đến nỗi như sắp bay ra khỏi tường.

Như vậy thì nàng ta sẽ lập tức trở thành Thái tử phi.

Ở Nam Đường, tiểu thúc mà thú tẩu tử sẽ bị cười chê.

Nhưng đây là Bắc Lương, người dân hung mãnh. Đừng nói đến việc tiểu thúc thú tẩu tử, cho dù phụ thân chết, nhi tử cũng có thể hưởng nữ nhân của phụ thân.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi vẫn muốn ở đây chờ c.h.ế.t à?" Phùng Ngọc Nhi hỏi ta.

Ánh mắt nàng nhìn ta đầy ghét bỏ.

Nhưng rõ ràng năm đó nàng ta không cần Thác Bạt Luật. Nếu là ta, ta sẽ tự trách mình đã chọn sai người, không cần phải giận chó đánh mèo.

"Không lẽ không có con đường thứ ba sao?" Ta hỏi nàng ta.

"Có chứ." Nàng ta nói: "Nếu ngươi ở trong quân trướng Bắc Lương, xét khả năng dụ dỗ nam nhân của ngươi, có lẽ ngươi sẽ sống lâu một chút."

Phùng Ngọc Nhi không thể mang ta đến quân doanh Bắc Lương.

Vì trước đó, ta đã chạy thoát.

Ngày thứ hai sau khi sứ giả Nam Đường rời đi, bệnh tình Hoàng đế Bắc Lương trở nên nguy kịch, cơ hội của ta đã đến.

Ta mang theo ngọc bài xuất thành trộm được từ chỗ Thác Bạt Luật và tiền tài tích cóp trong ba năm.

Nhưng ta không đuổi theo đoàn người của Nam Đường, mà ta đổi hướng đi đến nước Tiên La láng giềng với Bắc Lương, dự định quay về Nam Đường bằng đường biển.

Ba năm nay ta vẫn luôn tính toán kế hoạch quay về.

Ba năm tuế cống một lần, ta vốn định lẩn trốn trong đội tuế cống rồi quay về Nam Đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-anh-trang-tan/chuong-12-13.html.]

Nhưng vào thời khắc nhìn thấy Tề Văn, ta lập tức thay đổi ý định.

Y có thể nhận ra ta, ta không thể mạo hiểm như vậy.

Ta quyết định đi đường vòng qua nước Tiên La mà Thừa Luật từng kể ta nghe để quay về Nam Đường.

Thừa Luật nói Tiên La giáp biển, có thể thông thương đến chín châu, trong đó có thành Thiên Hàng của Nam Đường, thời gian chỉ mất hơn mười ngày đi thuyền.

Đây có thể xem là đường chết, nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Khi ta rời đi, Thác Bạt Luật và tất cả quyền thần Bắc Lương đang ở ngự tiền hầu hạ.

Trong lòng các cung nữ hoảng sợ nên không ai để ý đến ta.

Ta thay phục sức của cung nữ, chỉnh đốn lại vẻ ngoài, cầm theo ngọc bài xuất thành của Thác Bạt Luật đi ra ngoài cung.

Ta bình tĩnh đi trên con đường xuất cung mà ta luôn tưởng tượng ba năm nay.

Thủ vệ ngăn ta lại, kiểm tra ngọc bài của ta, sau đó để ta ra khỏi chung.

Ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đi ra khỏi thành.

Ta biết lúc này sẽ có những người đến Tiên La để hái sâm, ta có thể đi cùng bọn họ.

Rời khỏi thành không lâu, chuông tang đột nhiên vang lên, Hoàng đế Bắc Lương đã băng hà.

Ta quay đầu nhìn lại, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời hoàng cung, cũng giống như triều đình Bắc Lương.

Đào Hố Không Lấp team

Đúng là ông trời cũng giúp ta.

Dù bây giờ bọn họ có muốn bắt một cống nữ Nam Đường là ta lại thì sợ là cũng không rảnh mà bận tâm.

Huống chi ta đê tiện như con kiến, bọn họ sẽ không hơi đâu mà hao phí tinh lực cho một con kiến.

Ta đi theo đội hái sâm đi trên con đường đến nước Tiên La. Trên đường có mưa gió lầy lội, dã thú, thổ phỉ, ta cũng gặp nạn vài lần, nhưng may là không chết.

Ta nghĩ có lẽ cha mẹ, tỷ tỷ, và cả Thừa Luật đang phù hộ ta. Họ bảo hộ ta có thể quay về đoàn tụ cùng họ.

Chuyến đi này mất một tháng, cuối cùng ta cũng đến cảng Lâm Hải của nước Tiên La, sau đó lên thuyền đi Kim Lăng.

Đây là lần đầu tiên ta đi thuyền buôn, dù ta không say tàu nhưng không kìm được mà nôn mửa.

Chắc bởi vì ta đang ở trên thuyền.

Loading...