Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘT AO MÁU ĐÀO, CÒN CHẲNG HƠN GIỌT NƯỚC LÃ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:15:06
Lượt xem: 590

 

Tôi nhanh chóng rời khỏi phạm vi ống kính, khóe mắt liếc thấy toàn bộ đều là những lời mắng chửi dày đặc hướng về phía tôi.

 

Tôi hoàn toàn không quan tâm.

 

Lâm Chu Dã và Lâm Trường Phong đều bận rộn tiếp khách, tôi tranh thủ chạy ra boong tàu.

 

Nhìn xuống đại dương sâu không thấy đáy, tôi chậc lưỡi một tiếng.

 

Trừ khi bắt buộc, tôi không muốn nhảy xuống, vì bản thân tôi vốn dĩ rất ghét biển.

 

Nhưng nghĩ lại, nguyên chủ có lẽ không muốn an táng ở tổ tiên nhà họ Lâm, để xác cô ấy trôi nổi tự do giữa biển cả cũng không tệ.

 

Tôi vừa định bước chân lên để thử xem làm sao có thể lộn xuống, thì cánh tay đã bị người khác nắm lấy.

 

Quay đầu lại, khuôn mặt của một thiếu niên đập vào mắt tôi.

 

Cậu ấy cau mày, lên tiếng: “Quả nhiên là cô.”

 

Tôi cười nhạt: “Nhận nhầm người rồi, buông tay ra được không? Tôi không còn nhiều thời gian.”

 

Thiếu niên nghe vậy càng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn, cậu nói: “Lúc đó cô thật sự đã định nhảy xuống đúng không?”

 

“Nếu đúng thì sao, đừng lo chuyện bao đồng.” Ánh mắt tôi đã lộ ra sự không kiên nhẫn.

 

“Tôi có thể giúp cô.” Cậu ấy kiên định nói, “Tôi biết những chuyện trên mạng chắc chắn là giả, nếu không sẽ không ép cô đến nỗi tự sát, tôi có thể giúp cô làm rõ mọi chuyện.”

 

“Không cần.” Tôi thử giật tay ra nhưng không được, bèn hạ giọng: “Cậu làm tôi đau rồi.”

 

“Lâm Y Thiển, bọn họ không đáng để cô hy sinh mạng sống, cô hoàn toàn có thể sống tốt, rồi sau đó quay lại trả thù bọn họ.” Cậu thiếu niên đã đỏ bừng mắt.

 

Nếu là nguyên chủ, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý với suy nghĩ này.

 

Nhưng tôi thì không.

 

Tôi chỉ là người bị cưỡng chế kéo vào đây một cách vô lý, tôi không có nghĩa vụ, cũng không có thời gian rảnh để mà bày trò báo thù này nọ.

 

Trên boong tàu bỗng trở nên náo loạn, tôi nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, Lâm Chu Dã và Lâm Trường Phong bước ra.

 

Họ nhìn xung quanh một hồi rồi mới thấy tôi.

 

Tôi thầm cảm thấy không ổn, nhưng vẫn tỏ vẻ vui mừng ngọt ngào gọi: “Anh cả, anh cả!”

 

Cậu thiếu niên ngây ra một giây, cũng quay lại nhìn, tôi nhân cơ hội đó giật tay ra, chạy nhanh về phía ngược lại, bước mạnh một cái, nhảy lên thành tàu.

 

“Thiển Thiển!” Tiếng gọi của Lâm Chu Dã vang lên.

 

Tôi quay đầu lại, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập, buổi phát sóng trực tiếp cũng nhắm thẳng vào đây.

 

Bố Lâm, mẹ Lâm mặt mày đều nghiêm nghị, Lâm Miêu Miêu khoác tay vị hôn phu Giang Cửu Niên, giả vờ lo lắng nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

 

Nhìn thấy nhiều người như vậy, nhiệt độ buổi phát sóng trực tiếp cũng tăng vọt.

 

[Lại muốn dùng khổ nhục kế à? Giỏi, giỏi, giỏi.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-ao-mau-dao-con-chang-hon-giot-nuoc-la/chuong-5.html.]

 

[Tôi cá là cô ta không dám nhảy, nếu thật sự muốn c.h.ế.t thì đã nhảy từ lâu rồi, còn đâu thời gian mà quay đầu nhìn lại nữa?]

 

[Thêm một ý kiến, diễn xuất tệ quá.]

 

Tôi thực sự muốn chết, nhưng thấy Lâm Miêu Miêu đang đắc ý như vậy, vẫn cảm thấy nên nói vài lời.

 

Nhà họ Lâm tuyên bố với bên ngoài rằng nguyên chủ là cô con gái bị thất lạc mười mấy năm trước, vì vậy mọi người không biết việc hai người chúng tôi đã bị tráo đổi, không biết rằng Lâm Miêu Miêu không phải con ruột của nhà họ Lâm.

 

Rõ ràng là cùng tuổi với Lâm Miêu Miêu, nhưng nguyên chủ lại phải tuyên bố với bên ngoài rằng mình nhỏ hơn cô ta một tuổi.

 

Điều này thật sự quá ấm ức.

 

“Trước khi chết, tôi muốn nói với mọi người một bí mật, thật ra tôi và Lâm Miêu Miêu đều bằng tuổi.”

 

Nói xong, tôi không chút do dự nhảy xuống biển.

 

Tôi không biết bơi chút nào, nên rất nhanh ý thức đã trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy xung quanh là tiếng “bùm” của những người nhảy xuống cứu.

 

6.

 

Tôi khó nhọc mở mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, rồi lại ngất đi.

 

Tôi phát hiện, nếu có người không muốn bạn chết, thì thực sự rất khó để c.h.ế.t đi.

 

Tôi được cứu lên trên boong tàu, sau khi tỉnh lại mơ hồ nghe thấy Lâm Chu Dã vui mừng nói rằng anh ta đã chuẩn bị sẵn đội ngũ chuyên nghiệp, bí mật theo dõi buổi tiệc.

 

Người giàu thật sự có lối đi riêng, không thể không nói là tôi chưa từng nghĩ tới điều này.

 

Sau khi tôi tỉnh lại, Lâm Chu Dã đã tăng thêm người theo dõi tôi.

 

Lâm Trường Phong cũng đến tìm tôi nhiều lần hơn, anh ta ngồi trên ghế lột vỏ quýt, từ tốn nói: “May nhờ cậu thiếu gia nhà họ Chu nhảy xuống cứu biển em đầu tiên, nhà chúng ta sẽ cảm ơn cậu ấy đàng hoàng.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Anh không biết rằng tôi muốn c.h.ế.t sao? Ơn cứu mạng của cậu ấy tôi sẽ không cảm kích đâu.”

 

“Thiển Thiển, một năm trước người đã cứu anh là em, không phải Miêu Miêu đúng không?” Lâm Trường Phong bỗng nhiên đổi chủ đề.

 

Tôi hồi tưởng lại một chút, một năm trước nhà họ Lâm đi chơi biển, khi đó tình hình chưa quá căng thẳng, vì vậy nguyên chủ cũng được đưa đi theo.

 

Bất ngờ có một ngọn sóng lớn cuốn trôi Lâm Trường Phong đi, nguyên chủ bất chấp nguy hiểm mà bám chặt lấy anh ta, sau đó cả hai bị cuốn vào bờ. Khi nguyên chủ bạn đi tìm đồ ăn cho Lâm Trường Phong, thì Lâm Miêu Miêu đã xuất hiện.

 

Sau đó, ân nhân cứu mạng lại trở thành cô ta.

 

Sau lần đó, Lâm Trường Phong càng yêu thương Lâm Miêu Miêu hơn.

 

Tôi đáp: “Đúng vậy, biết trước có kết quả hôm nay, thà lúc đó tôi nên để mặc sóng cuốn anh đi, không nên tự thân mạo hiểm cứu giúp.”

 

Tôi vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Lâm Trường Phong nghẹn ngào xin lỗi.

 

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi...”

 

Đáng tiếc, nguyên chủ đã c.h.ế.t rồi.

 

Cô ấy cũng không thể nghe được.

Loading...