MỘT AO MÁU ĐÀO, CÒN CHẲNG HƠN GIỌT NƯỚC LÃ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:15:33
Lượt xem: 430
7.
Bố mẹ Lâm đến thăm vào ngày thứ ba sau khi tôi tỉnh lại.
Hai anh em nhà họ canh chừng tôi rất nghiêm ngặt, hôm nay vừa hay hai người đều không có mặt.
Trong phòng bệnh, mẹ Lâm ôm Lâm Miêu Miêu đang khóc thút thít, bình tĩnh nói với tôi: “Thiển Thiển, mặc dù con là con gái ruột của mẹ, nhưng mẹ đã nuôi nấng Miêu Miêu suốt mười tám năm, hai đứa đều là con gái của mẹ, tại sao không thể sống hòa thuận với nhau?”
Hiện giờ trên mạng vì câu nói trước khi tôi nhảy xuống biển, đã phanh phui sự việc con gái bị tráo đổi mười tám năm trước.
Có người đến tận quê nhà của nguyên chủ để điều tra, phát hiện ra cô ấy bị bố mẹ nuôi đánh đập, suốt hơn mười năm không được ăn no, phải bỏ học từ cấp hai để đi làm một loạt những chuyện đau thương.
Hiện giờ trên mạng lại bắt đầu thương xót tôi, nói rằng tôi hắc hóa là có nguyên do, còn bảo Lâm Miêu Miêu cút khỏi nhà họ Lâm.
Sự thay đổi của cư dân mạng luôn rất nhanh chóng.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Và tôi cũng đoán ra lý do mẹ Lâm tìm đến.
“Chị ơi, em chỉ muốn được ở bên cạnh bố mẹ, tại sao chị không thể dung thứ cho em? Năm đó em cũng vô tội mà. Chị đã giành lấy hai người anh, giành lấy sự thương cảm của cư dân mạng, những điều này em đều không để ý. Ngay cả anh Cửu Niên em cũng có thể nhường cho chị.”
Lâm Miêu Miêu lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Em không cần gì cả, chỉ cầu xin chị cho phép em ở lại bên bố mẹ, để em hiếu thảo với họ.”
“Miêu Miêu! Con nói cái gì vậy, mẹ sẽ không để con đi đâu.” Mẹ Lâm tức giận lườm tôi, “Chúng ta đến đây không phải để con phải hạ mình cầu xin nó, con mãi mãi là con gái của mẹ, không ai có thể đuổi con đi.”
Bố Lâm tiến lên một bước, có lẽ sau khi thấy tôi không do dự mà nhảy xuống biển, chút huyết thống cuối cùng đã khơi dậy lòng thương xót của ông ta, giọng nói lúc này cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo ngữ khí thương lượng.
Thái độ cũng hoàn toàn khác trước.
“Thiển Thiển, bây giờ trên mạng đều đang công kích Miêu Miêu, con bé rất đau lòng. Trước đây hai đứa đều phạm phải sai lầm, lần này con lên mạng đính chính một chút, sau đó cả nhà chúng ta cùng vui vẻ đi một chuyến du lịch nước ngoài.”
“Dù sao cũng là người trong một nhà, không cần thiết phải làm căng như vậy.”
“Không thể nào.” Tôi lạnh lùng đáp, “Ai là người trong nhà với các người? Ngay vào ngày sinh nhật tôi, các người dứt khoát ra nước ngoài tổ chức sinh nhật cho Lâm Miêu Miêu, lúc đó tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với các người rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-ao-mau-dao-con-chang-hon-giot-nuoc-la/chuong-6.html.]
“Là hai anh em nhà họ Lâm không chịu buông tha cho tôi, hết lần này hết lần khác xen vào cứu tôi. Mọi chuyện trên mạng đều là sự thật, có gì để đính chính? Tôi còn ước gì Lâm Miêu Miêu bị nhấn chìm trong lời chửi rủa đấy.”
“Con nói gì vậy?!” Mẹ Lâm tức giận bước đến gần, giơ tay định tát tôi, tôi nhanh chóng hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Tiếng động loảng xoảng vang lên.
Bà ta sợ hãi lùi một bước, khuôn mặt tái nhợt chỉ vào tôi: “Đồ điên! Đồ điên!”
Mẹ Lâm phản ứng lại liền che tai Lâm Miêu Miêu, nhẹ nhàng an ủi: “Miêu Miêu đừng sợ, chúng ta đi thôi, chuyện trên mạng để mẹ nghĩ cách.”
Bà ta kéo Lâm Miêu Miêu vội vã rời khỏi, bố Lâm nhìn tôi đầy tâm sự, thở dài: “Con... nghỉ ngơi cho tốt, dù sao, con vẫn là con gái nhà họ Lâm.”
8.
Cậu thiếu gia nhà họ Chu cũng đến thăm tôi.
Vào buổi trưa, tôi đang buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi quay đầu lại, liền thấy cậu ấy đứng trước cửa ra vào, lặng lẽ nhìn tôi.
Chúng tôi từ xa nhìn nhau, cậu ấy lên tiếng: “Lâm Y Thiển.”
Tôi chớp mắt, mở lời chào: “Ngồi đi.”
Chu Vân không động đậy, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lâm Y Thiển, em có thể đừng tự tử nữa được không? Giờ đây hai người anh của em đều đứng về phía em, hai bác nhà họ Lâm... họ sớm muộn cũng sẽ nhận ra ai đúng ai sai. Nếu em thật sự không chịu nổi, anh có thể giúp em tìm nhà dọn ra ngoài, bắt đầu lại cuộc sống mới. Tự tử vì họ, không đáng đâu.”
Nhà họ Chu và nhà họ Lâm từng có mối giao hảo từ những năm trước, khi đó hai mẹ đều rất thân thiết, gần như cùng lúc mang thai.
Mẹ Lâm thậm chí còn từng có ý định một hôn ước cho con cái hai nhà.
Chỉ là sau đó nhà họ Chu suy thoái, rời khỏi thành phố A để phát triển, hai nhà dần mất liên lạc.
Chu Vân có lẽ chính là đứa trẻ mà vị phu nhân đó sinh ra.
Chỉ là tôi rất khó hiểu, mẹ Lâm luôn thiên vị Lâm Miêu Miêu như thế, tại sao Chu Vân lại cứ cố chấp muốn cứu giúp tôi?