Một Nghìn Lẻ Một Cách Từ Hôn - Phần 12
Cập nhật lúc: 2024-09-28 07:56:24
Lượt xem: 669
Ta không chịu thua, tiếp tục cố gắng: "Nghe đồn ngươi giỏi cổ thuật phải không, ngươi có thể hạ cổ hắn, khiến hắn c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt ngươi. nói một là một không phải được rồi sao."
Nói xong, đột nhiên nhớ ra lời quản gia: "Không phải ngươi đã hạ cổ cho Thái tử điện hạ rồi sao?"
Ta tưởng Ngu Lan Chi sẽ tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, nhưng kết quả, trong mắt nàng ta lóe lên một tia áy náy.
Ta: "?"
Đây là. . . đã thử rồi, nhưng không có tác dụng?
Ngu Lan Chi l.i.ế.m môi, hơi ngượng ngùng hỏi: "Tiêu Tướng quân, ngươi biết đây là truyện hài ngớ ngẩn đúng không?"
Ta gật đầu: "Vậy thì sao?"
Nàng ta: "Trong truyện hài. Sau khi hạ cổ có một quy luật, chắc chắn sẽ do vụng về mà cho uống nhầm các loại thuốc thành xuân dược, ngươi biết điều đó chứ."
Đã hiểu.
Hôm đó Yến Phong Niên không phải là uống say rồi ngã xuống hồ làm đầu óc bị ngấm nước, mà là khi nhảy xuống hồ để hạ nhiệt đã làm hỏng não!
Ta lặng lẽ giơ ngón cái với Ngu Lan Chi: "Ngươi làm việc không đến nơi đến chốn thế này, không biết nói gì cho phải, khen thưởng ngươi vậy."
Ngu Lan Chi: "..."
Nàng ta vẫn không phục: "Rõ ràng may mắn là ta vụng về hạ cổ nhầm, kịp thời nhận ra bộ mặt thật của Thái tử điện hạ, được không."
Có lý, không có gì sai.
Thấy ta vẫn chưa muốn từ bỏ, Yến Kỳ Ngô cũng không nhịn được nữa.
Hắn ta kéo Ngu Lan Chi đi, nói với ta: "Đại tẩu, Lan Chi và ta mới là tình yêu đích thực, phá hoại nhân duyên của người khác sẽ bị sét đánh đấy."
Ta: "..."
Đợi đấy, khi ta về sẽ bảo ca ca ngươi đánh c.h.ế.t ngươi!
Kết quả, khi ta về định thuyết phục Yến Phong Niên thêm lần nữa, lại phát hiện hắn đã không còn ở kinh thành nữa.
Hỏi quản gia, quản gia trả lời: "Điện hạ thay mặt bệ hạ đi điều tra một vụ tham ô, vì đây là việc lớn, cần phải có quan viên từ cấp Thân Vương trở lên chủ trì. Ban đầu là Nhị Hoàng tử đi, nhưng gần đây Nhị Hoàng tử đang yêu đương. Vì vậy, bệ hạ đã thay đổi để Thái tử điện hạ đi. Hôm qua đã lên đường rồi, không phải đã nói với người rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-nghin-le-mot-cach-tu-hon/phan-12.html.]
Ta: "?"
Nhớ ra rồi, hôm qua Lục Hỉ đến báo, Yến Phong Niên sẽ rời kinh thành hai tháng. Nhưng ta nghĩ, hắn không ở kinh thành chẳng phải đúng như ý ta sao. Vì vậy, ta đã bảo Lục Hỉ im miệng, thậm chí còn lén lút hy vọng hắn có thể đi thêm một thời gian nữa, bỏ lỡ ngày cưới.
Quản gia: "Tiêu Tướng quân, vẻ mặt thất vọng này của người, nhìn thế nào cũng giống như người đuổi theo phu quân hỏa táng tràng vậy."
Ta: "..."
14
Hai tháng nữa trôi qua, ngày cưới càng lúc càng gần, ta hoàn toàn bất lực.
Ta ngồi thẫn thờ trong doanh trại, ngước nhìn bầu trời ở góc bốn mươi lăm độ, mặc niệm cho tự do sắp mất của mình.
Đang lúc ta từ biệt tự do lần cuối, Lục Hỉ hối hả chạy đến tìm ta.
"Tướng quân, không hay rồi, Thái tử điện hạ bị ám sát!"
Ta bật dậy: "Hiện giờ Yến Phong Niên ra sao rồi?"
Lục Hỉ: "Trên đường về kinh, xe ngựa của điện hạ bị cướp, hiện tại sống c.h.ế.t chưa rõ. . ."
Ta không đợi Lục Hỉ nói hết câu, đã chạy ra cửa, chân sắp bước ra ngoài mới nhớ ra chưa hỏi điểm quan trọng: "Bị cướp ở đâu?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lục Hỉ: "Diệu thành."
Từ Diệu thành đến kinh thành, phóng ngựa đi nhanh cũng mất ba ngày.
Khi ta dẫn quân đến trường đình ngoài thành, đúng lúc gặp cấm vệ quân dẫn binh đi cứu người, vẫn là những người dưới quyền ta trước đây.
Một khắc sau, ta đã hiểu rõ tại sao Yến Phong Niên bị ám sát. Hắn điều tra án tham ô ở địa phương, điều tra đến đầu mối quan chức ở kinh thành. Khó trách nói là việc hệ trọng, nhất định phải là hắn đi.
Những quan chức ở kinh thành này, quan hệ chằng chịt, che chở lẫn nhau cũng không phải là không thể.
Ta chạy đến phế hai con ngựa, cuối cùng mới đến được Diệu thành vào đêm ngày thứ ba.
Diệu thành trông hơi giống hang ổ của bọn cướp. Đường núi quanh co mười tám khúc.
Nhìn vùng núi non trước mắt, ta suýt khóc.
Mẹ kiếp, bảo ta đi đâu để tìm hắn đây.