Một Nghìn Lẻ Một Cách Từ Hôn - Phần 13
Cập nhật lúc: 2024-09-28 07:56:49
Lượt xem: 550
Quản gia của Yến Phong Niên cũng đi cùng, ông ấy an ủi ta: "Tiêu Tướng quân, điện hạ là người tốt được trời phù hộ, sẽ không sao đâu."
Cảm ơn ông, nhưng ta chẳng cảm thấy được an ủi chút nào. Còn khiến ta nhớ lại cảnh tượng Yến Phong Niên sống không bằng c.h.ế.t vì ta trên chiến trường phương Bắc ngày xưa.
15
Đến năm hai mươi ba tuổi, Yến Phong Niên luôn là Thái tử cao cao tại thượng, được mọi người kính nể, cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Chỉ riêng đối với ta, vì ta, hắn đã nếm trải đủ mọi đắng cay, chịu đựng đủ mọi lời chỉ trích.
Những lời Yến Kỳ Ngô nói khi ôm chân Yến Phong Niên mà khóc lóc trong phủ Thái tử khi xưa, thực ra đều là sự thật.
Hắn đã từng vì ta mà cửu tử nhất sinh.
Thuở thiếu niên cùng nhau đọc sách, Yến Phong Niên hỏi ta sau này muốn làm gì.
Ta nói muốn giống như cha.
Vì vậy, khi ta du lịch trở về năm mười sáu tuổi, hắn quỳ trước điện Càn Khôn của bệ hạ suốt một ngày một đêm, chỉ để cầu xin phá lệ cho nữ tử tòng quân, thậm chí còn lôi kéo cả Hoàng hậu theo cùng để nói giúp ta.
Hắn bị bệ hạ mắng một trận nặng nề.
Khi cha ta thất bại, cầu viện triều đình, một số quan lại muốn nhân cơ hội cướp binh quyền của cha ta, có ý đồ xấu đề xuất nghị hòa, thậm chí còn cố vu khống hãm hại cha ta.
Họ nói cha ta bao nhiêu năm chưa từng thất bại, sao lần này lại thua, phải chăng có âm mưu gì.
Chính Yến Phong Niên đã c.h.é.m g.i.ế.c quan lại đề xuất đàm phán ngay tại triều, tuyên bố từng chữ từng chữ trên điện Kim Loan: "Đại Yến tuyệt đối không nghị hòa!"
Ta xin đi tiên phong cứu viện Bắc Cảnh, lời đồn đãi của triều thần càng nhiều.
Cha ta ở chiến trường Bắc Cảnh, ta ở kinh thành, còn có thể kiềm chế cha ta, nếu ta cũng đi, ta và cha ta muốn mưu phản, sẽ chẳng còn gì e ngại nữa.
Muốn buộc tội, lo gì không có cớ.
Lại là Yến Phong Niên bịt miệng các quan lại, thậm chí đích thân cùng ta xuất chinh đến Bắc Cảnh.
Hắn bị thương trên chiến trường Bắc Cảnh cũng vì đỡ tên cho ta.
Lục Hỉ nói đúng, ta thích Yến Phong Niên.
Trước kia ta vẫn nghĩ ta và hắn chỉ đơn thuần là bằng hữu tốt nhất, cho đến khi hắn đỡ tên cho ta, nằm liệt giường, thoi thóp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-nghin-le-mot-cach-tu-hon/phan-13.html.]
Ta nhìn hắn, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền.
Nghĩ, nếu hắn cứ thế mà ra đi. . .
Không dám nghĩ đến, vừa nghĩ đến, n.g.ự.c đã thấy nghẹt từng cơn.
Ta mới hiểu, không biết từ khi nào, ta đã thích hắn rồi.
Có lẽ là năm đó, khi hắn quỳ trước điện Càn Khôn suốt một ngày một đêm vì ta, cuối cùng cầu xin được bệ hạ đồng ý, bất chấp chân mình còn đau, đã lập tức đến phủ Tướng quân cười nói với ta "Nhược Tuyết, phụ hoàng đồng ý cho ngươi làm Phó thống lĩnh quân Cấm vệ rồi";
Hay là năm đó ta dẫn người vây bắt nhóm giang hồ ở ngoại ô kinh thành, tên giang hồ đó giơ s.ú.n.g về phía ta, hắn không màng đến an nguy của bản thân, lao về phía ta;
Hoặc là, giống như những cô nương ở kinh thành kia, hắn chẳng cần làm gì cả, chỉ với gương mặt đó thôi, đã đủ khiến kẻ mê nhan sắc như ta rung động rồi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nhưng thích là thật sự thích, không muốn gả vẫn là thật sự không muốn gả.
Bởi vì. . .
16
Ta tìm kiếm ở Nghiêu thành nửa tháng, vẫn không có tin tức gì về Yến Phong Niên.
Khi cả người đã gần như tuyệt vọng, người của ta mới tìm thấy hắn ở một ngôi làng.
Tìm thì đã tìm thấy, nhưng có vẻ như vấn đề nghiêm trọng hơn.
Hắn lại mất trí nhớ rồi!
Hơn nữa, lần này còn quá đáng hơn, ngoài ta ra, hắn chẳng nhận ra ai cả.
Ngay cả quản gia theo hắn từ nhỏ cũng không nhận ra.
Hắn quả là biết cân bằng.
Quên mỗi người một lần, không thiên vị!
Theo lời dân làng, hắn lăn từ sau núi xuống cách đây hơn mười ngày, có lẽ khi lăn xuống đã bị đập đầu.
Ta nhìn hắn từ đầu đến chân vô cùng bẩn thỉu, mũi cảm thấy chua xót.
Hắn thấy ta, mới hạ thấp sự đề phòng, lao về phía ta: "Nhược Tuyết."