Một Trăm Ngày Cuối - Phần 2: 80.49
Cập nhật lúc: 2024-09-13 10:57:28
Lượt xem: 21
80.
"Mẹ kế không thích tôi, ba cũng không thích tôi, tôi vừa mở cửa tủ, đã bị mẹ kế đánh đuổi ra khỏi nhà, về đến nhà đã nhìn thấy Tạ Mân làm ổ trên ghế sa-lon xem ti vi, cảm thấy rất vui vẻ."
79.
"Tôi muốn, tôi với anh ở cạnh nhau, là ở cạnh nhau đến khi đầu bạc"
78.
Mơ một giấc mộng đẹp.
Không muốn tỉnh lại.
77.
Mơ thấy ác mộng, bị dọa cho tỉnh, bên người trống không.
Anh không trở về.
Tay tôi run run uống mấy viên thuốc ngủ, ngủ.
76.
Tôi lại đi lấy thuốc, bác sĩ bảo tôi đã gầy hơn rất nhiều, tại sao không đi điều trị?
Tôi không biết làm sao, cho dù điều trị cũng sẽ gầy đi thôi.
Anh ta nói, điều trị tốt sẽ sống lâu hơn một chút.
Tôi không trả lời anh ta.
Tôi không muốn nói cho anh ta biết tôi đang suy nghĩ gì.
Nếu như có một nút bấm, chỉ cần đè xuống bản thân sẽ lập tức ch.ết đi, tôi chắc chắn sẽ ấn một trăm lần, một trăm kiếp sau tôi cũng không muốn làm người nữa.
75.
Tôi dạo công viên một chuyến, khi trở về nhà, tôi vừa đi vửa mở hộp thư điện tử của mình ra xem, nhận được thông báo sa thải từ công ty.
Thời gian là buổi tối lần trước chúng tôi gây nhau.
74.
Tôi trồng một cái cây ngoài sân.
Gọi là cây của Thụy Thụy.
73.
Tôi đi xem một bộ điện ảnh mới vừa công chiếu, khá nhàm chán, nhưng nhìn chung cũng rất vui, xung quanh tôi có rất nhiều người cô đơn, như tôi vậy.
Hóa ra, mọi người đều rất cô đơn.
72.
Hôm nay Tạ Mân trở về nhà, đã lâu rồi anh không về, anh cũng không biết tôi đã đổi khóa cửa, chỉ có thể đứng ở ngoài chờ tôi về.
Khi tôi mua thức ăn về, anh nhìn thấy tôi thì cười tươi, gọi một tiếng Thụy Thụy.
Tôi làm một chén cơm chiên trứng cho anh.
Không biết anh thích hay không.
Buổi tối, anh cứ dây dưa đòi tôi thêm vân tay của anh vào khóa cửa, tôi làm cho anh, anh còn tủi thân nói, làm sao em có thể thật sự giận anh như vậy, đến khóa cửa cũng đổi.
Tôi không lên tiếng, tôi không biết nên nói gì.
Tôi ném mất chìa khóa, gọi cho anh thì anh không bắt máy, tôi không vào nhà được mởi phải đổi sang loại khóa khác.
71.
Tôi biết hôm nay anh phải làm gì.
Nên tôi không về nhà.
70.
Tôi có liên lạc với một người bạn, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ trò chuyện với tôi.
Tôi nói, tớ có một giấc mơ, mơ thấy trên ban công có một cái cây.
Cậu ấy cười hỏi tôi, trên ban công sao có cây được?
Có mà, nó sống ở nơi đó, cậu nhìn đi.
69.
Hôm nay mẹ tới gặp, nói tôi gầy không ra hình dạng gì nữa.
Tôi ăn cơm mẹ làm, cười hỏi dạo này em trai có khỏe không? Nhà có chỗ nào cần dùng tiền không?
Mẹ nói gần đây em trai có đầu tư một hạng mục, cần rất nhiều tiền.
Tôi nói được.
Mẹ khen tôi thật ngoan.
68.
Tôi mệt mỏi quá.
67.
Ngủ đến chiều mới dậy nổi, tôi đi chợ mua chút đồ ăn mang về, lại ghé siêu thị mua thêm một chút quà vặt, khi đi ngang công viên thì chia quà vặt cho mấy người bạn nhỏ đang nô đùa.
Tôi suy nghĩ một chút, xách túi thức ăn ngồi trên ghế, nhìn ngắm cảnh sắc ở công viên suốt cả ngày dài.
Thật đẹp.
66.
Tôi nhìn thấy một quyển sách nào đó viết cách dùng màu thực phẩm nhuộm tô lên thuốc giảm đau, có thể trông như các viên kẹo bình thường.
Tôi yên lặng đếm đếm mấy viên thuốc, nhuộm chúng nó thành kẹo cầu vồng.
Một viên hai viên ba bốn viên, năm viên sáu viên bảy tám viên, chín viên mười viên mười một viên, tất cả đều biến thành những viên kẹo rực rỡ.
Thôi.
Mấy viên thuốc chỉ trở nên đẹp mắt, uống vào, vẫn đắng như vậy.
65.
Tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ khi xưa, nên không đến công ty, không đến trường học, không đi những nơi từng hay đi với anh.
Tôi sợ khi mình nhớ tới anh, thuốc giảm đau sẽ không còn tác dụng.
Hôm nay tôi đi tắm nắng, ngoài ban công có cây, tôi. . . cảm thấy có một cái cây.
64.
Tiểu Hạ gửi tin nhắn cho tôi, nói hạng mục chính của công ty bị mang ra ngoài đổi chác, hỏi tôi có biết việc này hay không?
Tôi biết, cũng không biết.
Hạng mục đó, là tâm huyết suốt sáu bảy năm trời của tôi, ngay cả Tạ Mân tôi cũng không tiết lộ cho anh biết, hạng mục này cần có cơ hội, cơ hội này lại cần thêm nhiều điều kiện khác, tôi không chờ nổi.
Nên đêm hôm đó khi Tạ Mân đến trộm mất tài liệu chính tôi đặt trong két sắt.
Tôi biết.
Cũng không quá muốn biết đâu.
Vậy thì cứ làm bộ như không biết đi.
63.
Lười nấu cơm quá, tôi gọi đồ ăn ngoài.
Lướt vòng bạn bè, tôi thấy vị thư ký kia của Tạ Mân có động tĩnh mới. . .
[Giám đốc Tạ dẫn tôi đến nhà hàng Xuân Hương Cư, cảnh sắc thức ăn ở đây thật ngonnnn [thích][thích][hoa hồng]]
Tôi hủy đơn hàng đặt thức ăn ngoài, lập tức thay quần áo, lái xe đến Xuân Hương Cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-tram-ngay-cuoi/phan-2-80-49.html.]
Tôi cũng muốn nếm thứ một chút, thức ăn nơi này, cảnh sắc nơi này, tốt đến cỡ nào.
62.
Ngày hôm qua, tôi thật sự đã ăn rất nhiều, mùi vị thức ăn đúng là không tệ, tuy cách một cái bình phong chạm khắc hoa văn, tôi vẫn nghe thấy rõ âm thanh của Tạ Mân, rõ từng từ từng chữ.
Tôi nhìn anh nở một nụ cười thật tươi với người bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng, tôi lại vội vàng tìm mấy viên kẹo cầu vồng của mình, nuốt xuống một viên rồi lại thêm một viên khác.
Vì lẽ đó, cả ngày hôm nay tôi đều nằm ở trên giường, không xuống nổi nữa, đau ch.ết mất, uống thuốc nhiều, tê liệt đến ch.ết lặng, nhưng vẫn không thể xóa được nỗi đau trong tôi, kẹo cầu vồng không chuyên nghiệp chút nào.
Đau, ch.ết, mất.
61.
Tôi đăng một bài viết lên Weibo.
Chỉ có một cây nến, tôi tự đốt.
Wưibo của tôi chỉ theo dõi một mình anh, để theo dõi từng động tĩnh của anh, sự đau đớn như rút cạn toàn bộ không khí, rất muốn khóc.
Không khóc nổi.
60.
Đều là đàn ông, sao chỉ có anh là thay lòng nhanh đến thế.
Khi yêu tôi thì yêu đến ch.ết đi sống lại, hết thương rồi, dùng một cước đá văng ra.
Khốn kiếp.
59.
Tôi gọi đồ ăn ngoài.
Nhìn ban công.
Có cây.
Bạn tôi nói rằng, ban công không có cây.
Ác mộng đó.
Rõ ràng trên ban công có cây.
58.
Không có bạn bè.
59.
Tôi lại đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không nói được nguyên nhân hậu quả mọi việc.
Chỉ nói với bác sĩ, ngoài ban công có một cái cây, tôi có một người bạn, tôi muốn về nhà, tôi muốn có người quan tâm tôi, tôi muốn. . .
Tôi muốn cái gì nhỉ.
Tôi cũng không biết.
56.
Ngủ một giấc.
Ăn cơm chiên trứng.
Muốn chơi vài thứ để giải trí, không đủ sức, tôi nhắn liên tục cho Tạ Mân nhờ anh đến giúp, anh không để ý đến tôi, không có sức chơi, không chơi nữa.
Tôi lại khóc.
Không có ai bảo tôi đừng khóc nữa, nhưng tôi vẫn khóc rất đau lòng, rất lớn tiếng, tôi không hề sợ làm phiền đến người khác chút nào, ở căn nhà này, ngoại trừ tôi thì không còn ai cả.
55.
Tạ Mân quan tâm tới tôi rồi.
Anh muốn hai chúng tôi đi ly hôn.
Tôi giấu một lọ thuốc giảm đau trong người, bảo anh đến đón tôi, anh không muốn nhìn thấy tôi, cho nên chỉ im lặng, tôi muốn nói chuyện với anh, mở miệng cười nói: ". . . quyết định ở với Tiểu Trần rồi sao?"
Anh nhìn tôi một cái, "Hôm nay em thân thiện như vậy là muốn cái gì?"
Tôi ăn một viên kẹo cầu vồng, "Không, chỉ hỏi thôi."
"Vốn không cần em đi với anh, từ từ gửi giấy tờ sau cũng được." Tạ Mân hé miệng, gò má anh trông rất lạnh lùng, tôi nhìn một cái, lại nhét thêm một viên kẹo cầu vồng vào trong miệng.
"Nhưng gần đây vừa vặn không có thời gian nữa, tạm thời đi du lịch nước ngoài."
Không biết anh đang suy nghĩ điều gì, trong lòng tôi như ch.ết lặng, ngược lại với hôm trước, hôm nay kẹo cầu vông tiên sinh làm việc rất chuyên nghiệp.
54.
Ly dị rồi!
53.
Hôm nay ăn một chén cơm chiên trứng.
Tôi trồng cây non vào đấy.
Uống một chai nước ngọt có ga, vui vẻ hơn.
Ngồi ngoài ban công ngắm phong cảnh.
Tôi chơi xếp gỗ.
52.
Dùng bộ xếp gỗ kia, liều mạng xây một ngôi nhà, một chiếc xe, một thân cây, một đóa hoa, một con người.
Một người khác.
51.
Không ngủ được.
Kẹo cầu vồng không còn tác dụng nữa, thuốc ngủ cũng không còn tác dụng.
50.
Trong thẻ còn năm mười nghìn tệ.
Có lẽ đủ dùng đến ngày tôi ch.ết.
49.
[ Bác sĩ: Ngài Lâm, xin hỏi dạo gần đây ngài có chuyện gì buồn rầu sao? ]
[ Bệnh nhân:. . . Tôi, tôi nhìn thấy một cái cây, nó lớn lên ngoài ban công của tôi, giống như mơ vậy, có người nói chuyện với tôi, cậu ta nói không có cái cây nào cả, có thể là có. . . Tôi nhìn thấy, trên cây có rất nhiều trăng sáng, không phải, là ngôi sao, tôi đếm rất nhiều lần, đếm không hết. ]
[ Bác sĩ: Người nói chuyện với cậu là người như thế nào? ]
[ Bệnh nhân: Là. . . là, tôi không biết, tôi nghĩ đó là Tạ Mân, nhưng Tạ Mân không nói chuyện với tôi, anh ấy ghét tôi, anh ấy đã đi tìm người khác rồi! ]
[ Bác sĩ: Tạ Mân là ai? ]
[ Bệnh nhân: . . . Anh ấy ư? Anh ấy là người yêu của tôi, ngày đầu tiên tôi học cấp hai đã thích anh ấy rồi, chúng tôi đã kết hôn mười năm, anh ấy nói tôi không thương anh ấy. . . Làm sao, làm sao có thể? Làm sao tôi có thể không thương anh ấy được chứ!. . . (nghẹn ngào) tôi yêu anh ấy mười tám năm, sao anh ấy có thể nói tôi không yêu anh ấy, anh ấy hận tôi, (khóc sụt sùi) anh ấy nói, anh ấy không có cảm giác được yêu. . .]
[ Bác sĩ: Ngài có nói với cậu ta chuyện có một cái "cây" và một người "bạn" không? ]
[ Bệnh nhân: (lắc đầu) anh ấy không chịu nói chuyện với tôi, không thèm quan tâm tôi. ]
[ Bác sĩ: Trừ những việc này ra, còn chuyện nào làm cậu buồn nữa không? ]
[ Bệnh nhân: Gặp ác mộng, rất nhiều ác mộng, tôi rất sợ. . . Mẹ tôi chỉ đòi tiền của tôi, bà ấy chỉ thương em trai, rất nhiều ác mộng, tôi rất sợ, ngày nào tôi cũng khóc, nhưng không có ai an ủi tôi cả, tôi rất đau, Tạ Mân không cần tôi nữa. . . Bạn chỉ là giả, tôi xếp mấy thanh gỗ, tôi muốn có người ở bên cạnh tôi, nhưng không có. . . (nhỏ giọng thút thít) ]
[ Bác sĩ: Còn gì nữa không? ]
[ Bệnh nhân:. . . Tôi bị bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa. ]
[ Bác sĩ: . . . (sửng sốt) ]
[ Bác sĩ: Ngài Lâm, ngài gặp ác mộng kiểu gì? ]
[ Bệnh nhân: Đường, có rất nhiều con đường, đi rất lâu. . . Có cầu nữa, rất cao, nhìn không thấy điểm dừng, tôi cứ đi thẳng, rất mệt, rất mệt, nhưng không dừng được, có thứ gì đó đuổi theo tôi, tôi không muốn chạy nữa, chỉ muốn cam chịu. ]
[ Bác sĩ: Người yêu của ngài, gần đây có nói gì với ngài không? ]
[ Bệnh nhân: Anh ấy nói, anh ấy ghét tôi nhất. ]
[ Im lặng ]