Một Trăm Ngày Cuối - Phần 3: 48.1
Cập nhật lúc: 2024-09-13 16:50:51
Lượt xem: 20
48.
Tôi tham gia một lễ hội âm nhạc.
Trên đường về thì bị dính mưa, ướt hết người, tôi mua một túi thuốc phòng cảm mạo thật lớn ở tiệm rồi mang về nhà.
47.
Tiểu Hạ nói muốn đến thăm tôi, cậu ấy biết chuyện tôi bị bệnh qua vị bác sĩ kia.
Tôi mua rất nhiều đồ ăn, cực kỳ vui vẻ làm một bàn thức ăn lớn.
Tiểu Hạ là thư ký trong công ty, một chàng trai nhỏ rất dễ thương, lúc cậu ấy tới còn mang cho tôi một bó hoa tươi, mùi rất thơm.
Tôi vui vẻ vỗ vỗ bả vai cậu ấy, cậu ấy hít hà một hơi, đôi mắt đầy nước nhìn tôi.
"Anh Thụy, tại sao anh lại lừa em? Hu hu hu. . ."
"Cũng không phải là chuyện lớn, cái gì mà lừa gạt với chả lừa dối, chữa hết rồi lại nói cho cậu chẳng phải sẽ tốt hơn sao." Tôi an ủi cậu ấy.
Cậu ấy tủi thân hỏi lại, "Thật chứ?"
Xem ra, quả thật bác sĩ không nói cho cậu ấy biết tôi bị bệnh gì, tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sờ sờ đầu của cậu ấy, dịu dàng nói: "Thật."
"Vậy anh có nói cho giám đốc Tạ biết không?"
Tôi cười cười, "Không nói đâu, sợ anh ấy lo lắng, người này thích dày vò bản thân lắm, cậu cũng đừng nói cho anh ấy biết, chờ tốt rồi hãy nói sau, bác sĩ nói bệnh này của tôi rất nhanh sẽ tốt hơn thôi."
Cậu ấy gật đầu một cái, lại cười tươi.
Tôi cũng cười.
46.
Tôi đến bệnh viện truyền thuốc, gặp được một cậu bạn nhỏ, cậu nhóc cho tôi một viên kẹo cầu vồng.
Sờ viên kẹo cầu vồng hàng "real" này, tôi không nhịn được cười to, mùi vị này thật sự không sai, ê ẩm ngọt ngào.
Khi trở về nhà, tôi mua một túi kẹo thật lớn, bỏ chung một chỗ với mấy viên kẹo cầu vồng giả của tôi.
Định dùng vận may để ăn kẹo cầu vồng..
45.
Ngủ suốt một ngày.
44.
Lên cơn sốt, uống thuốc.
Không có sức cầm điện thoại nữa.
43.
Cầm điện thoại lên lướt xem vòng bạn bè một chút.
Tạ Mân làm thêm giờ nên ăn cơm hộp, tôi sờ cái bụng không có một giọt nước, bất chợt cảm thấy đói.
Không có sức bước xuống giường, ch.ết đói rồi tính.
42.
Thật sự rất đói.
Tôi ngủ một chút một chút.
Ch.ết đói.
41.
Không chịu nổi nữa, tôi mời một dì của công ty nội trợ đến nấu cơm cho tôi.
Tôi nhờ dì đỡ tôi ngồi dậy, đút tôi ăn một chén cơm, mới khá hơn một chút.
Nhắm mắt ngủ.
40.
Hôm nay có thể bước xuống đất rồi, tôi tự mình làm một chén cơm chiên trứng.
Thật ra thì tôi muốn ăn cơm cà ri, không có sức ra cửa, ngày mai rồi tính.
39.
Thấy có người bảo đếm tiền có thể g.i.ế.c thời gian, tôi nhìn chằm chằm số dư còn lại trong tài khoản, trợn mắt, tận hai mươi chín nghìn tệ.
Thôi, tôi không có sức đi ra ngoài đổi chúng sang tiền mặt.
Tôi ngồi lên chiếc ghế sa-lon, tiếp tục chơi xếp gỗ, xếp một con gấu mèo nhỏ, một con mèo nhỏ.
Gấu mèo nhỏ tên Tiểu Tạ.
Mèo nhỏ tên Tiểu Lâm.
Tiểu Tạ yêu Tiểu Lâm, theo đuổi nhưng Tiểu Lâm lại chạy trốn, Tiểu Lâm cứ chạy rồi lại chạy, lại bất ngờ phát hiện Tiểu Tạ không đuổi kịp nó nữa, nó sợ hết hồn, vội vàng chạy về tìm, hóa ra Tiểu Tạ trốn mất tiêu.
Nó thấy Tiểu Lâm nhổng cái đuổi lên cao, đang gấp gáp tìm nó, nó cười to rồi nhảy ra ngoài, hù dọa Tiểu Lâm.
Nào biết Tiểu Lâm thấy nó liền ôm hôn.
Hóa ra, Tiểu Lâm đã yêu Tiểu Tạ từ sớm rồi.
38.
Tiểu Tạ không thương Tiểu Lâm.
37.
Tôi ngồi trên ban công nhìn cây nhỏ ngoài sân.
Cây con nảy mầm.
Đôi mắt đau xót khó chịu.
Hôm qua Tiểu Lâm lại lén lút khóc lóc à?
Làm hại đôi mắt của tôi cứ mơ hồ không rõ.
36.
Không dậy nổi, ngủ cả ngày.
35.
Không dậy nổi, ngủ cả ngày.
34.
Đau đến mức không chịu nổi.
33.
Tôi nói không ra lời, cơn đau trên thân thể dường như đã vơi bớt, tôi đói quá.
32.
Rốt cuộc có thể đứng dậy rồi, ra ngoài phòng khách xem ti vi.
Tôi cảm thấy Tạ Mân đang ở bên cạnh, xem ti vi chung với tôi, cùng nhau xem đến ba giờ rạng sáng hôm sau.
31.
Thức đêm tổn hại đến thân thể quá, hôm nay tôi lại đau đến nỗi không thể bước xuống giường.
30.
Có lại một chút sức lực, tôi móc điện thoại di động ra chơi game cho vui, ban đầu Tạ Mân chơi chung với tôi, tôi đã hoàn thành cửa ải thứ 1249, anh mới dừng ở mức 642.
Tôi mở màn chơi số 642 ra, chơi đi chơi lại rất nhiều lần.
29.
Tôi khó khăn bước ra khỏi nhà, mua một bộ quần áo mới, một đôi giày mới, lại ghé nhà hàng mà Tạ Mân rất thích để dùng bữa trưa, khi đi ngủ vào buổi tối, chưa đến rạng sáng mà tôi đã ngủ say sưa rồi.
28.
Bài đăng hôm này của Tạ Mân là ảnh của Trần Dịch, tôi bình luận một câu, Tiểu Trần thật đẹp trai.
Đợi một hồi, tôi thấy Tạ Mân đã xóa mất bài viết.
27.
Hôm nay tôi phát hiện Tạ Mân đã kéo wechat của tôi vào danh sách đen.
Lúc ăn cơm, tôi nôn ra m.á.u làm sàn nhà bẩn muốn ch.ết, tôi ngồi xuống đất, mệt mỏi choáng váng, đầu óc đau đớn, không nhịn được che mắt khóc lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-tram-ngay-cuoi/phan-3-48-1.html.]
Thiệt là, tôi mệt đến mức không có sức để hít thở nhiều nữa, sao còn có sức đi khóc lóc thể nhỉ.
Khóc cái gì mà khóc.
Khóc cái gì mà khóc.
Người ta đã không còn yêu mình nữa.
Người ta đã không còn yêu mình nữa.
26.
Tôi kết bạn Wechat của anh, đợi đến trưa anh vẫn không chịu đồng ý, tôi không nhịn được lại gửi lời mời kết bạn thêm một lần, viết vài lời khẩn cầu, nhưng anh vẫn không đồng ý.
Không có hứng ăn cơm nữa, nôn nhiều m.á.u quá.
25.
Tôi lại kết bạn với anh.
Không đồng ý.
Ghét ăn cơm quá đi, cứ hộc m.á.u suốt.
24.
Tiếp tục cầu xin anh.
Tôi gửi tin nhắn cho anh, nói em chỉ muốn nhìn cuộc sống của anh thế nào, không có ý gì khác.
Số điện thoại cũng bị anh kéo vào danh sách đen.
Không còn sức, tôi về giường nằm trong đống chăn mền.
23.
Trên giường đầy vết máu, uống nước không nổi, không có sức.
22.
Véo bắp đùi thật mạnh, đau quá đi.
21.
Muốn nằm mơ.
20.
Hôm nay cơ thể khá hơn một chút, tôi ngồi dậy đi tắm rửa, thay một bộ ga giường mới, tự nấu một tô mì cho bản thân, ăn được hai muỗng đã bắt đầu ho ra máu, nhưng cuối cùng tôi vẫn ăn hết.
Tôi mở ti vi, mấy gameshow bây giờ ồn ào quá, nhưng rất náo nhiệt, tôi lau sạch bàn, đặt một cái hộp ở phía trên, định bỏ di thư của mình vào đó, nhưng chắc phải viết bản nháp vài lần mới xong được.
19.
Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ, bảo anh ta gửi thuốc giảm đau đến nhà cho tôi, anh ta không chịu, nói tôi uống thuốc nhiều quá.
Tôi giả vờ đáng thương, nói mình đau đến mức không lên giường được, đã vậy còn nôn ra máu, sắp ch.ết, nhiều thì cứ nhiều thôi, nếu không uống sẽ ch.ết vì đau.
Một lúc lâu sau anh ta mới đồng ý gửi cho tôi.
Tôi lặng lẽ cho mình một lời khen.
18.
Tôi tìm kiếm tin tức của Tạ Mân trên Baidu, phát hiện gần đây anh đi cắt băng khánh thành ở thành phố K cách vách, nhìn gầy hơn trước, tôi nhìn một lúc lâu, không dám nhìn tiếp nữa.
17.
Tôi bất chợt nhớ đến Weibo, vào app xem anh thử, phát hiện anh đã xóa toàn bộ nội dung rồi, duy chỉ giữ lại một câu "Khi yêu em, em làm dáng nhu mì, hết thương rồi chỉ biết giả vờ đáng thương, Thụy Thụy, chẳng lẽ em vẫn một mực không thấy mình đã sai rồi sao?"
Sai rồi.
Quả thật sai rồi.
Tôi không cầm nổi chiếc điện thoại nữa, nó rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Tôi sai rồi.
Sai hoàn toàn
16.
Hộc máu, đau, không ngủ được.
15.
Ti vi hơi ồn ào, không dậy nổi, không xem hết.
14.
Tiểu Lâm khóc lóc làm mắt tôi sưng, đồ vô dụng.
13.
Hộc máu, đau, ngủ.
12.
Không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
11.
Hôm nay nhìn nhìn bản thân trong gương thử.
Nhìn như bạch cốt tinh!
Xấu quá đi!
10.
Tôi nhớ mẹ.
11.
Ra cửa, nhanh chóng mua cà ri mang về nhà.
Sợ người khác nhìn thấy tôi, bây giờ tôi xấu xí quá.
8.
Ăn hai chén cháo, nôn, không thoải mái.
Nằm trên giường hết một buổi chiều, buổi tối không ngủ được, đếm đếm những ngôi sao trên ngọn cây.
Thật nhiều chấm nhỏ, như những ngôi sao trên bầu trời kia.
7.
Di thư bản đầu tiên đã được hoàn thành!
6.
Suy nghĩ về cuộc đời của mình, cuộc sống này chẳng có gì hay.
5.
Tự nhiên muốn đi siêu thị mua một gói khoai tây chiên, vị dưa leo.
4.
Cây cao hơn trước rất nhiều, đã đến bả vai tôi.
3.
Hôm nay tôi xếp gỗ thành một bó hoa to, ha ha ha, kỹ thuật rất tốt.
2.
Tôi gửi cho Tạ Mân một tin nhắn trên Weibo.
--------- chăm sóc bản thân thật tốt nhé, ngủ ngon.
1.