Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:34:16
Lượt xem: 91

Trong phòng ấm áp, Hoa Hằng đang ngồi nói chuyện với Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận, hắn nghe phu thê này kể lại chuyện Cao gia để cho Như Ý đến xin bí phương của bọn họ, nói: “Các ngươi là nghi ngờ bên cạnh ta có người để lộ chuyện này sao? Yên tâm đi, ta sẽ điều tra. Xin Hữu Thuận huynh và tẩu tử không nên tức giận.”

Hiện tại Hoa Hằng và phu thê Tạ Hữu Thuận coi như là có quan hệ làm ăn, hắn kính trọng phẩm tính của đôi phu thê này, lại vừa ý với mấy bí phương kia của Tiêu Lê Hoa, mấy lần như vậy, quan hệ của bọn họ đã gần hơn không ít.

Hoa Hằng cảm thấy kết giao với đôi phu thê này còn tự tại hơn so với mấy lần hắn nhận thức những người khác, nhất là sau khi quen biết bọn họ thì nhân sinh của hắn đã thuận lợi hơn rất nhiều, đi đến chùa miếu cầu xăm, đại sư nói hắn có quý nhân tương trợ, hắn tất nhiên cho rằng quý nhân này chính là phu thê Tạ Hữu Thuận.

Tạ Hữu Thuận nói: “Tức giận thì cũng không tức giận, đây là chuyện mà chúng ta không thể nào tránh khỏi, chẳng qua sau này nếu chúng ta lại có cơ hội hùn vốn thì phải phiền ngươi nói với người khác là chúng ta đã sớm bán bí phương cho ngươi rồi.”

Hoa Hằng nghe xong lý do bọn họ cự tuyệt Như Ý thì trong lòng cũng yên tâm rồi, liền vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên phu thê này vẫn còn có bí phương khác, hơn nữa nhìn ý của bọn họ chính là có ý định hùn vốn với mình, vậy có nghĩa là sau này hắn sẽ có thêm nhiều con đường phát tài rồi. Chỉ riêng trứng trà và trứng gà muối còn có thêm tương cũng đã khiến tài sản của hắn tăng mạnh, nếu như lại có thêm mấy bí phương nữa, thì hắn đã có thể nghĩ đến chẳng những Cao gia sắp không đánh lại hắn, chính là người hắn muốn đối phó cũng sắp thành bại tướng dưới tay hắn rồi!

“Hữu Thuận huynh và tẩu tử cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ vững bí mật này!”

“Việc này chúng ta dừng ở đây, nói đến chuyện chính đi, hôm nay chúng ta là vì chuyện thịt lạp khô mà đến. Đây là thịt lạp khô mà chúng ta làm, ngươi nhìn xem, nếu thấy có thể làm thì chúng ta sẽ hùn vốn.”

Tạ Hữu Thuận vội lấy thịt lạp khô từ trong giỏ trúc bên cạnh ra cho Hoa Hằng xem.

Hai mắt Hoa Hằng sáng ngời, nhìn xem thứ được gọi là thịt lạp khô kia, còn đưa tay ra sờ thử, cảm thấy rất mới lạ, hỏi Tiêu Lê Hoa thịt này làm thế nào, có chỗ nào đặc biệt.

Tiêu Lê Hoa tinh tế nói thoáng qua một chút chỗ tốt của thịt lạp khô cho hắn, sau đó đề nghị dùng thịt lạp khô làm cho hắn một món ăn.

“Vậy thì vất vả cho tẩu tử rồi.”

Hoa Hằng cười nói, sau đó tự mình đưa bọn họ ra sau bếp, cho tất cả mọi người đi ra ngoài, sau đó thì đứng nhìn xem Tiêu Lê Hoa làm đồ ăn. Tiêu Lê Hoa nhìn xem những nguyên liệu trong bếp có, liền quyết định làm món ngọn hoa tỏi non xào thịt lạp khô và một món cải trắng hầm thịt lạp khô cách thủy, sau khi làm xong thì che thức ăn lại rồi mang đến căn phòng lúc trước.

Hoa Hằng lại để cho người mang ra ba chén cơm đã chuẩn bị từ trước, mời bọn họ ăn cùng.

Hai người Tạ Hữu Thuận cũng không khách khí, sáng sớm bọn họ đã ăn điểm tâm, chẳng qua bây giờ thời tiết đã lạnh đi, người cũng nhanh đói, hiện tại trước mặt là mùi đồ ăn nóng hôi hổi đang xông vào mũi thì lại thấy đói bụng, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Ba người ăn rất nhanh, mới một lát đã ăn hết hai món chính chỉ để lại chút súp thôi, tất cả đều thõa mãn buông chén, cảm thấy toàn thân đều ấm áp.

“Thịt lạp khô này ăn rất ngon, lúc mới ăn thì khẩu vị rất đặc biệt, ăn xong rồi thì lại muốn ăn tiếp. Tẩu tử thật sự là có thủ nghệ tốt.”

Hoa Hằng cũng không khoa trương, hắn đã ăn nhiều loại thịt, chiên xào đủ cả, nhưng chưa bao giờ nếm qua loại thịt khiến người ta ăn xong thì cảm thấy đặc biệt hữu lực như thịt lạp khô này, hơn nữa loại hương vị kỳ lạ này còn khiến trong miệng lưu lại mùi hương, dù đã ăn no rồi nhưng vẫn muốn ăn tiếp. Quan trọng nhất là hắn nghe Tiêu Lê Hoa nói loại thịt này có thể giữ trong thời gian rất lâu mà không bị hỏng, điểm này mạnh hơn các loại thịt khác rất nhiều, nếu như lúc đó mà chở đi bán thì rất thuận tiện. Cũng không sợ bán chưa hết đã hỏng mất. Đương nhiên, hắn cảm thấy nếu đem loại thịt này đi bán thì sẽ bán được rất tốt, không thể xuất hiện tình huống bán không hết được.

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Quá khen, vậy là Hoa huynh đệ rất hài lòng với thịt lạp khô này?”

Hoa Hằng gật đầu nói: “Rất hài lòng, không biết Hữu Thuận huynh và tẩu tử muốn hùn vốn thế nào với ta đây?”

Tiêu Lê Hoa nhìn xem Tạ Hữu Thuận, Tạ Hữu Thuận lại mở miệng nói: “Loại tương lần trước là chúng ta bán cách điều chế cho ngươi với giá năm trăm lượng bạc, sau đó lại chia năm năm. Lần này chúng ta chỉ bán ba trăm lượng, chia năm năm. Nhưng mà chúng ta có một điều kiện, chính là muốn làm thịt lạp không thì cần thu không ít heo, nếu như thịt lạp khô bán được, vậy thì tất nhiên phải thu rất nhiều heo, chúng ta hi vọng ngươi có thể đến thôn Hạ Cầu của chúng ta thu heo.”

Tiêu Lê Hoa bổ sung thêm: “Chúng ta mặc kệ các ngươi thu heo ở chỗ khác với giá bao nhiêu tiền, chỉ cần là heo bán từ chỗ người trong thôn chúng ta thì ngươi phải cho một giá tốt, giá tiền này tốt nhất là vĩnh viễn không hạ xuống, vĩnh viễn cao hơn các thôn khác.Cho dù là người trong thôn chúng ta thu heo từ những thôn khác đến bán cho các ngươi thì cũng giống như vậy.”

Hoa Hằng nghe xong thì nở nụ cười, nói: “Đây là Hữu Thuận huynh và chị dâu có ý định giúp đỡ người trong thôn kiếm tiền a, thật sự là tâm địa thiện lương. Chuyện này ta có thể đáp ứng, năm nay ta định làm lớn một phen, đến lúc đó khẳng định sẽ để cho người đi thu rất nhiều heo, trước đó ta sẽ cho các ngươi biết, để các ngươi có thể thông báo cho những người có quan hệ tốt, bảo bọn họ nhanh chóng đi thu heo. Ta nhất định sẽ dùng giá cao mua heo của bọn họ, để cho bọn họ có một năm tốt hơn.”

“Đa tạ!”

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nghe xong thì đều vui mừng,thầm nghĩ những lời này bọn chưa nói thì Hoa Hằng đã nói, thật sự là rất chu đáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-64.html.]

Kế tiếp ba người ký hiệp ước, Hoa Hằng đưa bọn họ ngân phiếu ba trăm lượng, Tiêu Lê Hoa viết xuống quy trình chế biến thịt lạp khô cho bọn họ, lại làm mẫu quy trình đó một lần, rồi đem thịt lạp khô bán thành phẩm cất kỹ đi, sau đó mới cáo từ rời đi. Về phần sau đó phải đợi mấy ngày, sai khi Hoa Hằng xem xét thì lập tức quyết định bắt đầu để người đi thu mua heo.

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đang chuẩn bị rời đi thì đụng phải Triệu Lâm Đình đi đến.

Triệu Lâm Đình khoác một chiếc áo choàng lụa màu lam xám, phần viền có đính một loại da lông không biết là gì, giày trên chân cũng có lông xù, một thân trường bào màu xanh, trường thân ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng, đôi mắt hoa đào dài nhỏ lòe lòe tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời mùa đông, có không ít nữ tử đang nhìn hắn.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ khó trách Như Ý vừa ý hắn, lớn lên không tệ, đúng là loại người mà đám nữ nhân xuyên không thích nhất, chẳng qua nàng vẫn thích loại hình như nam nhân nhà mình, trung thực tin cậy không gây phiền toái.

“Tạ Tứ ca, Tạ Tứ tẩu, các ngươi muốn đi rồi sao? Như thế nào lại không khéo như vậy, ta mới đến thì các ngươi lại đi, hãy đi một chút a, ta có việc muốn nói với hai người.”

Triệu Lâm Đình cười nói, nụ cười này càng hiện ra vẻ anh tuấn.

Tạ Hữu Thuận nhìn Tiêu Lê Hoa, việc này do nàng làm chủ.

Tiêu Lê Hoa nói: “Ngươi có việc gì thì nói đi, chúng ta còn phải về nhà xem hài tử, ngươi nói nhanh a, hiện tại chỗ ở của ngươi cũng cách nhà chúng ta không xa, không cần vội vã nói ở chỗ này.”

Thôn trang của Triệu Lâm Đình đã xây xong rồi, có tiền chính là dễ xử lý, thuê nhiều người, cho nên cũng sắp làm xong rồi, hai người Tạ Hữu Thuận đã đi thăm một lần, trong lòng rất hâm mộ, nghĩ đến đợi khi trong tay có nhiều tiền thì cũng xây một thôn trang như vậy, không cần quá lớn, chỉ cần một nửa như vậy là được.

Triệu Lâm Đình nói: “Không phải việc này ta cũng mới quyết định hay sao? Hiện tại thấy hai người thì muốn nói trước với hai người một tiếng, các ngươi là tỷ tỷ và tỷ phu của Tiêu cô nương, cho dù không thể làm chủ thay nàng, nhưng cũng có thể xác thật thông tin với nàng a.”

Tiêu Lê Hoa chau mày, nhìn thoáng xung quanh, phát hiện ở đây thật sự không phải chỗ để nói chuyện, nên theo hắn đi đến phòng khách của Hoa Hằng.

“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, sao lại có liên quan tới muội muội ta?”

Tiêu Lê Hoa rất quan tâm đến Mai Hoa, lúc trước khi nghe được tin tức từ chỗ Cát Tường thì nàng đã để cho Tạ Hữu Thuận đến nhà mẹ đẻ báo tin, để cho bọn họ đừng bị lừa, Tạ Hữu Thuận còn nói thiếu chút nữa là trễ mất, cũng may là còn chưa đáp ứng. Sau khi Tiêu Đại Thụ biết rõ chân tướng thì chỉ thiếu chút nữa là đi đánh bà mối một trận rồi, bởi vì không muốn thanh danh của Mai Hoa bị hủy nên mới không động thủ, nhưng sau đó cũng lén lút thu thập bà mối kia một phen.

Hiện tại Triệu Lâm Đình lại đề cập đến Mai Hoa, Tiêu Lê Hoa không thể không lo lắng.

Triệu Lâm Đình nói: “Chúng ta đi thẳng vào vấn đề a, ta muốn cưới muội muội ngươi.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa sửng sốt mà Hoa Hằng cũng sửng sốt, thầm nghĩ tại sao Triệu Lâm Đình lại muốn cưới Mai Hoa chứ? Đúng là Tiêu Lê Hoa có mấy bí phương, làm người cũng không tệ, thế nhưng Tiêu Mai Hoa là một nữ tử nông thôn bình thường, không phải dạng quốc sắc thiên hương gì, cũng không có mấy bí phương trong tay Tiêu Lê Hoa để phát triển tài lộ. Còn Triệu Lâm Đình thì muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, tại sao lại đột nhiên muốn cưới một nữ tử nông thôn chứ? Tiêu Lê Hoa xụ mặt nói: “Triệu công tử, tại sao ngươi lại làm vậy, thanh danh của nữ tử rất trọng yếu, nếu ngươi không có tâm tư thì cũng không thể nói đùa. Nếu ngươi nói đùa, ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Ta không nói đùa, ta thật sự là muốn cưới Tiêu cô nương làm vợ, ngươi là tỷ tỷ tốt, không phải là cảm thấy nàng không xứng với ta nên mới cho là ta nói đùa phải không? Ta không nói đùa a.”

Triệu Lâm Đình nói: “Ta muốn cưới Tiêu cô nương là có nguyên nhân cả đấy. Tạ tứ tẩu ngươi cũng biết Mai Hoa đã giúp ta ở Đại Bi Tự, nếu không nhờ có nàng thì có thể hiện tại ta đã phải cưới một nữ tử không biết thẹn rồi. Ta rất cảm kích Tiêu cô nương, hơn nữa cũng rất thích nàng, nàng thật sự rất giống tên của nàng, giống như một cây mai hoa băng thanh ngọc khiết. Hiện tại nàng bởi vì giúp ta mà phải lâm vào nguy cơ tùy thời bị người khác làm hại, trong lòng ta lại không đành, cho nên ta quyết định cưới nàng, để nàng ở bên cạnh ta, như vậy sẽ không có ai có thể hại nàng được.”

“Có người muốn hại nàng sao? Là ai?”

Tiêu Lê Hoa nghe Triệu Lâm Đình nói nhiều như vậy, nhưng lực chú ý toàn bộ đều ở câu nói sau cùng, nàng nghĩ đến chuyện hôn sự lúc trước muốn lừa Tiêu gia, thầm nghĩ không lẽ đây cũng là có người sai khiến hay sao?

Triệu Lâm Đình liếc nhìn Tạ Hữu Thuận, nói: “Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là nữ nhân của Cao gia, là Tô thị hay là muội tử tốt kia của ngươi, ta cũng không rõ, ta chỉ vô tình nghe được. Theo ta được biết, Tô thị cũng có thù oán với các ngươi, nếu Như Ý biết lúc trước là Tiêu cô nương giúp ta thì khẳng định sẽ cực kỳ hận nàng.”

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nhau, đều không nói chuyện.

Hoa Hằng nói: “Lâm Đình, vì vậy mà ngươi muốn cưới Tiêu cô nương sao? Nếu ngươi thật muốn bảo hộ nàng thì cứ an bài hai nha hoàn lanh lợi biết võ công bên người nàng là được rồi, có cần phải cưới nàng sao? Ngươi thật sự có lòng này sao? Nếu là có tâm tư này thật thì cứ việc nói thẳng, nếu không tẩu tử sẽ không đáp ứng đâu.”

Tiêu Lê Hoa cũng nghĩ như thế, tuy Triệu Lâm Đình là một nhân tuyển rất tốt cho hôn phối, bây giờ nữ tử muốn lập gia đình cũng không phải là có thể gả cho người tâm đầu ý hợp trước hôn nhân, Mai Hoa lập gia đình thì cũng chỉ có thể chọn một nhà thật tốt. Có thể nói Triệu Lâm Đình là một nhân tuyển tốt nhất, nhưng bởi vì điều kiện của hắn quá tốt, ngược lại cảm thấy Mai Hoa gả đi có chút không thực tế, Tiêu Lê Hoa tình nguyện để muội muội gả cho một nam nhân trung thực như Tạ Hữu Thuận, cũng không muốn để Mai Hoa gả cho một nam nhân có thiếp thất như Cao Chính Bình sẽ làm nàng thương tâm.

Triệu Lâm Đình lập tức nói: “Tạ Tứ tẩu, ta đối với Mai Hoa xác thật là chân tâm thật ý, ta đã gặp nhiều nữ tử trên đời này, nhưng Mai Hoa là cô nương duy nhấ tkhiến ta muốn có thê thất, kính xin Tạ Tứ tẩu có thể thành toàn.”

Loading...