Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:34:36
Lượt xem: 79

“Vợ, nàng cảm thấy Triệu công tử kia thế nào?”

Tạ Hữu Thuận hỏi Tiêu Lê Hoa, sau khi bọn họ chào tạm biệt Triệu Lâm Đình thì đi mua đồ, lúc này mới vội vàng lên xe bò đi về nhà, Tiêu Lê Hoa bọc một tấm chăn cũ ngồi trầm tư trên xe bò.

Trong lòng Tiêu Lê Hoa, sự vừa lòng đối với việc Triệu Lâm Đình trở thành em rể đạt đến chín phần. Triệu Lâm Đình vừa có tiền lại rất dễ nhìn, làm người cũng coi như là thú vị, từ lúc nhận thức hắn đến khi ở chung với nhau thì lại bắt đầu phát hiện ra người này cũng không phải bởi vì có tiền là ra vẻ cao hơn người khác, hắn lại cứ nói là có hảo cảm với Mai Hoa, cam đoan sẽ tốt với nàng cả đời, thật sự rất không tồi. Một nguyên nhân khiến cho nàng do dự thật sự cũng chính là bởi vì Triệu Lâm Đình rất có tiền, nàng sợ Mai Hoa không thích ứng được với kiểu sinh hoạt như vậy.

Tiêu Lê Hoa nói ra lo lắng của mình.

Tạ Hữu Thuận cười nói: “Triệu Lâm Đình không phải nói cha mẹ của hắn đã mất sao, các trưởng bối để cho hắn làm chủ hôn sự của mình, đến lúc đó cũng sẽ để Mai Hoa ở lại đây sao? Đến khi đó chỉ có phu thê bọn họ, Mai Hoa có thể đương gia làm chủ, không có sai lầm gì cả, chuyện gì cũng có thể chậm rãi học được, lại nói nàng ấy còn có một tỷ tỷ như nàng giúp đỡ mà.”

“Chàng nói đúng, thật ra ta cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, chỉ không biết Mai Hoa có nguyện ý không.”

Tiêu Lê Hoa nghĩ đến Mai Hoa, nguyên nhân hôn sự của người muội muội này một mực không thuận vẫn là bởi vì nàng, nàng muốn muội muội được gả tốt, có thể nói Triệu Lâm Đình là nhân tuyển tốt nhất. Nàng nghĩ Mai Hoa cũng không có đối tượng tình đầu ý hợp nào khác, nếu vẫn để người trong nhà mời người giúp đỡ Mai Hoa, để bọn họ ở bên kia chọn lựa trong đám người không biết là tròn hay méo kia,thì không bằng chọn Triệu Lâm Đình, ít nhất nàng coi như hiểu rõ hắn.

Tạ Hữu Thuận nói: “Lần đó ở Đại Bi Tự, ta thấy Mai Hoa và Triệu Lâm Đình đứng chung một chỗ nhìn cũng rất xứng đôi, Mai Hoa thoạt nhìn không ghét hắn, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội Như Ý mà cứu hắn a. Việc này ta thấy có thể thành.”

Nói đến Như Ý, Tiêu Lê Hoa lại nhăn mày.

“Nếu chuyện của Mai Hoa và Triệu Lâm Đình thành công, ta thấy Như Ý sẽ càng hận ta rồi. Không thể nói ngay cả Mai Hoa cũng bị hận lây. Vừa rồi chàng cũng nghe Triệu Lâm Đình nói người Cao gia đang thương lượng việc đối phó Mai Hoa, cũng không biết là Tô Nguyên Xuân hay là Như Ý, nếu Như Ý đã biết là Mai Hoa phá hủy chuyện tốt của nàng, thì có thể là nàng ấy làm đấy.”

“Đợi khi điều tra việc này xong, ta sẽ đi tìm Như Ý.” Tạ Hữu Thuận nói, “Về phần Mai Hoa, ta tin tưởng chỉ cần nàng ấy gả cho Triệu Lâm Đình thì Triệu Lâm Đình nhất định có thể bảo vệ tốt cho nàng ấy.”

Tiêu Lê Hoa nghe xong, thấy Mai Hoa gả cho Triệu Lâm Đình chính là lựa chọn tốt nhất, Mai Hoa gả cho người khác thì ai có thể bảo vệ cho sự an toàn của muội ấy chứ? Nói không chừng khi những người kia nghe có người muốn đối phó Mai Hoa thì sẽ không muốn cưới nàng đâu, chỉ có Triệu Lâm Đình là đã biết chuyện này còn chủ động đến cầu hôn, hắn cũng có năng lực đó.

Tiêu Lê Hoa nghĩ ngày mai phải đi Thôn Thảo Đầu nói việc này với người nhà mới được, nếu như Mai Hoa nguyện ý thì chuyện này cứ quyết định như vậy, tuổi của Mai Hoa ở thời đại này cũng không nhỏ nữa, nên xuất giá rồi.

Năm nay tuyết rơi vô cùng lớn, tuyết một mực không tan đi, dù là bầu trời có ánh sáng mặt trời thì cũng rất lạnh, lúc về đến nhà mặt mũi đã lạnh như băng.

Trở lại trong thôn chỉ thấy trên đường không có mấy người, loại thời tiết này mọi người đều chỉ ở trong nhà, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra, bọn họ vội vàng đánh xe bò đến nhà Vương Đại Sơn.

Tạ Hữu Thuận lớn tiếng gọi Vương Đại Sơn, sau đó mở cửa ra, đánh xe bò vào, Vương Đại Sơn và Trương Khánh Phong đều đi ra, Vương Đại Sơn giúp hắn buộc bò lại, Tạ Hữu Thuận để Tạ Khánh Phong giúp Vương Đại Sơn mang đồ vật chuyển vào trong nhà, hiện tại trời lạnh đường trơn, không phải ngày họp chợ, bọn họ cũng không đi theo, cũng chỉ nhờ hắn mang hộ đồ đạc đến thôi.

Trương Liên Hương và Ngọc Nương nhấc rèm lên cho bọn họ, nói chuyện với Tiêu Lê Hoa.

“Cha, nương, hai người đã về rồi, có lạnh hay không, để con xoa xoa mặt cho hai người.”

Mấy đứa nhỏ Thạch Đầu đang ngồi chơi trên giường gạch, thấy cha nương tiến vào lập tức đứng lên, đưa bàn tay nhỏ bé dán lên mặt Tiêu Lê Hoa, Mộc Đầu cũng đưa tay nhỏ áp lên mặt Tạ Hữu Thuận, Tạ Hữu Thuận phải cúi đầu xuống thì cậu bé mới sờ đến được, bị mặt của Tạ Hữu Thuận làm cho lạnh đến trợn tròn mắt, bé còn không ngừng mà dùng tay nhỏ vân vê mặt của Tạ Hữu Thuận.

“Lạnh quá a, lạnh quá a, có khăn quàng cổ nương làm nhưng mặt của cha cũng thật lạnh.”

“Đúng vậy đó, rất lạnh, cho nên các con phải ngoan ngoãn ở trong phòng chơi, không được đi ra ngoài.”

Tiêu Lê Hoa cảm thấy ấm áp chậm rãi đến, hôm nay thật sự là một ngày trời đông giá rét, may mắn bọn họ kiếm đủ tiền để mua được than, cũng chuẩn bị đầy đủ củi, áo bông cũng được làm rất dày, nếu không thật không biết phải sống thế nào.

Vương Đại Sơn đổ cho bọn họ nửa bát rượu, đưa cho Tạ Hữu Thuận, Tạ Hữu Thuận uống một nửa rồi đưa cho Tiêu Lê Hoa, Tiêu Lê Hoa cũng uống một ngụm, loại thời tiết này mà uống rượu thì thân thể rất nhanh ấm lên.

“Thế nào, chuyện hôm nay thuận lợi không?”

Vương Đại Sơn hỏi, mấy người Tạ Khánh Phong cũng nhìn hai người, bọn họ biết rõ hôm nay Tạ Hữu Thuận đi lên trấn làm gì, nếu như việc này có thể thành công, đến lúc đó bọn họ có thể thu heo kiếm tiền.

“Thành công, đến lúc đó các ngươi hãy làm lớn một lần đi.”

Tạ Hữu Thuận cười nói việc Hoa Hằng đã đồng ý, khiến bốn người vui vẻ mặt mày hớn hở, chuyện này có nghĩa là bây giờ bọn họ có cơ hội kiếm được một số tiền lớn! Trương Liên Hương đột nhiên cười ha ha nói: “Lần này nương của Đại Hổ phải tức c.h.ế.t rồi! Lúc trước nàng cho rằng bản thân không bị thiệt thòi, cho rằng lại khiến cho ta phải chịu thiệt, còn rất đắc ý, lần này xem nàng phải hối hận thế nào! Vài đầu heo con kia đã mập lên cả rồi, một số tiền lớn a, ha ha ha!”

Mọi người nghe xong cũng đều cười, Chu đại tẩu thật sự là quá đáng, loại người thích chiếm lợi lại không chịu thiệt thòi như vậy, lần này nhất định sẽ tức đến thổ huyết.

Trương Liên Hương giải hận nói: “Chu Đại chuyên đi thu heo, năm nay các ngươi phải tranh thủ đi trước hắn, thu hết heo trước đi, để cho bọn họ phải kiếm ít đi một phần lợi nhuận, tức c.h.ế.t bà tử kia!”

Mọi người lại cười một trận, vì kiếm tiền, năm nay xác thực phải khiến cho Chu Đại thiếu đi không ít làm ăn rồi.

Tạ Khánh Phong cảm kích nói: “Tứ ca, Tứ tẩu, lần này thật sự phải cảm ơn hai người rồi, làm một lần buôn bán này, là có thể trả được một ít nợ trong nhà, thật sự làm cảm ơn hai người.”

Ngọc Nương ở bên cạnh cũng cảm tạ, nàng cảm thấy thời gian này thật sự là sống thoải mái hơn trước nhiều lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-65.html.]

Vương Đại Sơn cùng Trương Liên Hương cũng rất cảm kích.

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa vội vàng nói bọn họ đừng xem nhau như người xa lạ, lại nói sang chuyện bọn họ phải đi thôn khác thu heo, việc này Tạ Hữu Thuận sẽ không tham gia, hắn không muốn phần tiền lợi nhuận này, chỉ nghĩ kế cho bọn họ, đây rốt cục là chuyện mấy nhà cùng làm, vẫn nên chia mấy thôn gần đó thành từng phần, một nhà đi một chỗ, lại để cho bọn họ quyết định là được.

Cuối cùng vẫn quyết định làm cùng nhau, bởi vì chỉ có như vậy thì đến lúc đó mới không bị chút ít thân thích mà bọn họ không thích dây dưa, mua bán chung của mọi người, người khác muốn nhúng tay cũng không dễ dàng.

Tạ Hữu Thuận nói: “Vậy đến lúc đó các ngươi cần phải chuẩn bị xe đầy đủ, xe bò của nhà chúng ta các ngươi có thể dùng, còn phải tìm thêm hai chiếc nữa, ít nhất phải mỗi người đánh một xe.”

Tạ Khánh Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, như vậy còn có thể nhanh hơn một chút, gần đây có không ít thôn, chúng ta phải nhanh lên.”

Vương Đại Sơn lên tiếng: “Nói rất đúng.”

Tạ Hữu Thuận lại nói với bọn họ Tiêu Đại Thụ cũng sẽ đi thu heo, sắp xếp mấy thôn ở gần Thôn Thảo Đầu cho Tiêu Đại Thụ, mọi người không ai phản đối. Tạ Hữu Thuận nói cần phải gọi Tạ Hữu Thái đến, chẳng qua là hắn cũng không đi mà để cho Tạ Khánh Phong đi, sau khi hắn biết rõ Cao gia muốn đối phó với Mai Hoa thì trong nội tâm vẫn luôn có sự xa cách, luôn hoài nghi đó là Như Ý làm, sợ đến Tạ gia cha nương lại nói đến chuyện của Như Ý, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ không vui vẻ, không bằng đừng đến.

Tạ Khánh Phong đi qua, nhanh chóng gọi Tạ Hữu Thái đến, mấy nam nhân ngồi đó thương lượng.

Ba nữ nhân như Tiêu Lê Hoa ngồi ở một bên nói chuyện, ba đứa bé ở bên cạnh nghe.

Nói trọn vẹn một canh giờ, đoàn người mới tản ra, từng người về nhà của mình.

Ngày hôm sau Tạ Hữu Thuận đưa Tiêu Lê Hoa về nhà mẹ đẻ, Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng nhao nhao muốn đi, thời tiết rất lạnh, không muốn cho các con đi, thế nhưng hai đứa bé lại mở to mắt tội nghiệp nhìn, Tiêu Lê Hoa trước tiên không chịu được. Tạ Hữu Thuận nói đi thì đi thôi, trước kia mùa đông cũng rất lạnh, bọn nhỏ mặc quần áo mỏng hơn như vậy nhưng cũng không bị lạnh hỏng.

Tiêu Lê Hoa đồng ý, chẳng qua lại bọc hai đứa bé thành cục bông, lại đội mũ lên đầu chúng, bao bọc hai tai và mặt, trên tay cũng để chúng mang bao tay, còn bọn chăn bông bên ngoài.

Một nhà bốn người lại đi đến Thôn Thảo Đầu, thời tiết hôm nay cũng không tệ, không có gió thổi, đi đường rất thuận lợi, chờ đến khi tiến vào phòng thì ấm áp rồi.

Tiêu Thập thân mật chạy đến lôi kéo tay của Tiêu Lê Hoa gọi đại cô, cầm được bọc giấy mà Tiêu Lê Hoa đưa cho thì mặt mày cười cong cong, cậu bé cũng biết đại cô sẽ cho bé đồ ăn ngon đây. Vương thị vỗ đầu bé một cái rồi cười mắng quỷ tham ăn, để cho bé dẫn hai đệ đệ đi chơi.

“Thạch Đầu, Mộc Đầu mau đến đây, huynh cho các đệ xem lão hổ bằng gỗ mà cha mới làm cho huynh! Tổng cộng có ba con, hai lớn một nhỏ, cho hai đệ chơi con lớn đó!”

Tiêu Thập cầm kẹo gọi Thạch Đầu và Mộc Đầu rồi chạy vào buồng trong lấy bảo bối ra, Thạch Đầu và Mộc Đầu đều đi qua, ba đứa bé nhanh chóng chơi cùng một chỗ.

Mai Hoa cười một tiếng gọi tỷ tỷ tỷ phu, sau đó đứng ở một bên cười không nói lời nào, vẫn là bộ dáng có chút ngượng ngùng như cũ, chỉ là đứng ở đó thôi đã đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác, đúng là đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất.

Tiêu Lê Hoa nhìn nàng ấy, thầm nghĩ nếu muội muội gả cho Triệu Lâm Đình, ngoại trừ gia thế thì tất cả đều xứng với hắn, đến lúc đó nàng lại cho muội muội thêm chút đồ cưới, lại dạy nàng phải làm thế nào để chăm lo việc nhà cho tốt, là một nữ nhân hiện đại, cũng xem qua qua một ít tiểu thuyết trạch đấu và phim truyền hình trạch môn, cho nên nàng cũng hiểu một ít. Nàng tin tưởng lấy trí thông minh của Mai Hoa thì nhất định có thể học được, nhất định có thể làm hiền thê của Triệu Lâm Đình, để cho tiểu tử kia vui vẻ!

Mai Hoa bị Lê Hoa nhìn đến có chút sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, tỷ luôn nhìn chằm chằm vào muội làm cái gì? Trên mặt muội có dính cái gì sao?”

“Không có, ta thấy muội hồng loan tinh động, lập tức phải lập gia đình rồi.”

“Tỷ tỷ!” Mặt của Mai Hoa hơi đỏ lên, thầm nghĩ sao tỷ tỷ đột nhiên nói đến chuyện này chứ, tuy là chuyện chung thân của nàng không thuận lợi, thế nhưng khi nhắc đến thì nàng vẫn xấu hổ.

Ngược lại hai mắt của Vương thị sáng ngời, nói: “Lê Hoa, muội nói lời này chẳng lẽ là có người trong sạch nào nhắc đến Mai Hoa hả? Nếu là muội biết người nào thì phải nói a,muội biết không mấy ngày trước khi muội phu đến nói chuyện này đã khiến ta tức c.h.ế.t rồi, Mai Hoa nhà chúng ta nhất định phải tìm một nhà khá giả để tức c.h.ế.t mấy người kia!”

Lần này bởi vì bọn họ đẩy cửa hôn nhân kia, cũng không biết có phải là bà mối kia nói lung tung hay không, mà người trong thôn còn lời ong tiếng ve nói đến Mai Hoa, chính là Tiêu Đại Thụ đã hung hăng giáo huấn bà mối kia cũng không khiến bọn họ thôi tức giận. Ai cũng đều nghẹn một hơi muốn tìm cho Mai Hoa một nhà khá giả.

Mai Hoa cúi đầu xuống, chuyện kia đối với nàng mà nói cũng có chút đả kích, chẳng qua nàng đã nhanh chóng ngẩng đầu lên, không muốn để người nhà lo lắng cho nàng.

“Tẩu tử, ngài nói đúng rồi, chính là có người trong sạch muốn cưới Mai Hoa a, người này Mai Hoa cũng đã gặp, hắn rất vừa ý với Mai Hoa, còn cố ý nói trước với chúng ta một tiếng, nếu như Mai Hoa và mọi người nguyện ý, hắn sẽ đến nhà cầu hôn.”

Tiêu Lê Hoa nhìn thấy biểu tình của Mai Hoa, cũng rất yêu thương nàng, cảm thấy nàng gả cho Triệu Lâm Đinh là rất tốt, ít nhất có thể khiến cho những người xem thường Mai Hoa phải câm miệng.

Tiêu Đại Thụ và Vương thị nghe xong thì đều hỏi đó là người nào, hai người bọn họ cũng sốt ruột vì hôn sự của Mai Hoa quá rồi, qua năm mới thì Mai Hoa đã mười bảy tuổi, độ tuổi này ở thời đại này không kết hôn thì cũng đã đính hôn rồi, có người đã sớm làm nương, Mai Hoa đã sắp thành gái lỡ thì, tuổi càng lớn thì thanh danh càng không dễ nghe.

Khuôn mặt của Mai Hoa ngượng ngùng đỏ lên, lúc này nàng rất xẩu hổ, nàng không nghĩ đến tỷ tỷ là vội vàng đến làm mai cho nàng, tuy là cúi đầu xuống, nhưng tai nàng vẫn luôn dựng lên, thầm nghĩ là ai nhắc đến chuyện cầu thân chứ. Nàng trái lo phải nghĩ, làm sao cũng không nghĩ ra được là ai, bình thường nàng đều ở trong nhà, căn bản không thấy được mấy nam nhân.

Chính là Tiêu bà tử ở trong phòng nghe thấy tin này cũng gấp gáp, để cho bọn đi vào nói trước mặt bà.

Tiêu Lê Hoa cười cười đi vào trước, sau đó một đám người theo vào.

Tiêu bà tử lôi kéo Tiêu Lê Hoa để nàng nhanh nói, Tiêu Lê Hoa cũng không thừa nước đục thả câu, kể hết chuyện đã gặp được Triệu Lâm Đình rồi cả chuyện Triệu Lâm Đình có hảo cảm với Mai Hoa, đồng thời cũng nói luôn cả chuyện có người muốn đối phó với Mai Hoa, việc này không thể gạt bọn họ.

 

Loading...