Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 229
Cập nhật lúc: 2024-10-25 12:48:05
Lượt xem: 10
Chu Nghiêm Phong ngước mắt, thấy cô mỉm cười nhìn mình, sắc mặt hồng hào, năng lượng tràn đầy, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt.
Kẻ khôn sẽ không đ.â.m đầu vào tình yêu.
Cô quả nhiên là rất tỉnh táo và lý trí, tình cảm chẳng là gì trong mắt cô cả, thích thì thả ra, không thích thì thu vào...
Chu Nghiêm Phong rụt ngón tay lại, chậm rãi rời khỏi xe, thay cô đóng cửa xe lại.
Anh tự mình đến đây đón người là có ý đồ riêng, nhưng quả thật là có chuyện cần bàn bạc.
Vòng qua đầu xe trở lại vị trí lái, anh vừa khởi động ô tô vừa nói: "Chuyện hợp đồng là bí mật giữa hai ta, cha mẹ tôi không biết chuyện này, trước đây bọn họ phản đối việc tôi kết hôn với em, đám cưới quá vội vàng, hơn nữa cha tôi phải nằm viện tĩnh dưỡng, bọn họ không thể tới, hôm nay là lần đầu cha mẹ tôi gặp mặt em, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Anh nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía cô: "Nếu sắc mặt của bọn họ không tốt, em cũng đừng chiều theo họ, nếu như bọn họ có nói cái gì nặng lời, em cũng không cần phải để trong lòng..."
Lục Mạn Mạn buồn cười: "Anh sợ cha mẹ sẽ làm ảnh hưởng mối quan hệ bây giờ của chúng ta sao?"
"Còn nữa, em cũng không cần chuẩn bị tâm lý gì cả, bây giờ đã em hoàn toàn ổn rồi."
"Lái xe đi."
Cô quay đầu nhìn anh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/229.html.]
Trong mắt cô ánh lên sự cười nhạo, nhưng nhiều hơn vẫn là ung dung, thu lại hứng thú trước đó với anh, giống như cùng anh xây lên một bức tường thật cao, nghe anh nói mấy câu thôi mà đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Chu Nghiêm Phong trầm mặc, thu hồi tầm mắt, đạp xuống chân ga
Ô tô chỉ chốc lát sau đã chạy về phía căn biệt thự.
Hôm nay Lục Mạn Mạn mặc áo khoác caro đỏ, đeo thắt lưng màu đen tỉnh tế, mang đôi boots da, trên vành tai mang hai khuyên vòng to, tóc dài suôn mượt xõa tung trên vai, vừa mang hơi thở thanh xuân vừa hợp thời.
Xuống ô tô đi vào cửa sảnh, cô buông túi xách xuống, cởi áo khoác ra treo lên, lộ ra áo len màu trắng bên trong.
Chu Nghiêm Phong treo áo khoác quân đội lên nghiêng người đợi cô, nhớ tới ngày đó cô cũng mặc áo khoác màu đỏ cùng áo len trắng, đứng tại vị trí này, đôi tay mềm mại trắng nõn mò lên lồng n.g.ự.c anh, khóe môi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, nhất quyết phải dán sát vào người anh để quậy.
Anh đến bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác khi đặt lòng bàn tay lên vòng eo mềm mại của cô.
Nét mặt hiện lên vẻ hoảng hốt.
"Nghiêm Phong về rồi?"
Giọng mẹ anh từ phòng khách vọng ra.
Chu Nghiêm Phong hoàn hồn: "Đi thôi."