NGÂN KIỀU - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-03 15:57:48
Lượt xem: 914
"Ta mới là đích nữ của Thẩm gia, người thích hợp nhất với mối hôn sự này phải là ta."
Cha khép hờ mắt, dường như không nghe thấy gì.
"Năm đó nếu không phải Thẩm Ngân Kiều trì hoãn thời gian, cha đã sớm tìm thấy ta rồi, ta căn bản sẽ không phải lưu lạc bên ngoài! Ta vẫn là đại tiểu thư của Thẩm gia, mọi người nên nhìn ta mới đúng. Đây là những gì nàng ta nợ ta!"
"Đừng ngụy biện." Giọng điệu của cha vẫn ôn hòa.
Đích mẫu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, dùng ánh mắt liếc nhìn ta.
"Thanh Vân là cô nương trong sạch, ngoại tổ làm quan đến tam phẩm, luận về xuất thân, càng xứng đôi với Tiêu gia hơn."
Trong sạch, khiến cha ngước mắt lên. Quan đến tam phẩm, khiến ánh mắt cha đảo qua đảo lại giữa ta và trưởng tỷ.
Tim ta đập như trống.
Nam nữ bảy tuổi khác chỗ ngồi, ta luôn giữ đúng khuôn phép, không có bản lĩnh câu dẫn công tử nhà giàu đến cầu hôn. Mối hôn sự này, vốn là dựa vào năng lực của cha để kết giao tình cảm.
Đích nữ, tự nhiên là tốt hơn.
Mọi thứ chỉ trong một ý niệm của cha.
Trong phút chốc, ta cảm thấy mình như đã sống uổng phí năm năm.
Trong phòng im lặng.
Di nương nhìn trái nhìn phải, cười nịnh nọt nói.
"Kiều nương là thứ nữ, sao có thể xứng với mối hôn sự tốt như vậy, chàng trai tốt như thế, vẫn là đại tiểu thư thích hợp nhất!"
Ngón tay cha gõ nhẹ trên bàn gỗ đàn hương.
Ta đứng dậy quỳ xuống.
"Mọi thứ xin nghe theo cha, Ngân Kiều không dám không tuân theo."
Đích mẫu ngồi bên cạnh vỗ bàn: "Hừ, trong lòng Kiều nương có nhớ ai là chủ mẫu hay không?"
Nước trong chén trà b.ắ.n ra bên cạnh tay cha, ông đứng dậy bỏ đi.
"Chuyện này để sau hãy bàn."
Cha khi mới làm quan chỉ là một tú tài nghèo, dựa vào gia tộc của đích mẫu mới có được địa vị như ngày hôm nay. Hiện giờ ông đã leo đến chức quan cao nhất trong gia tộc của đích mẫu, ông muốn làm chủ nhân thực sự.
Đích mẫu ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong lòng cũng chưa thay đổi thái độ.
Thẩm Thanh Vân có ngoại tổ, là trợ lực của bà ta, nhưng trong lòng cha, chưa chắc đã hoàn toàn là lợi ích.
3.
Không ai có thể năm năm không có chút tiến bộ nào, Thẩm Thanh Vân trở về phủ, phát hiện hậu viện không còn là lãnh địa riêng của đích mẫu, không còn có thể tùy ý chà đạp ta như trước kia nữa.
Nàng ta càng phải nhanh chóng phá hỏng mối hôn sự tốt đẹp của ta.
Ta cũng nhất quyết phải giành chiến thắng trước Thẩm Thanh Vân.
Vì vậy, khi Tiêu Viễn Đình lại một lần nữa bí mật sai người hẹn gặp ta, ta đã không từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngan-kieu/chuong-3.html.]
Hắn dung mạo tuấn mỹ, vừa mở miệng đã toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, khi nói chuyện luôn tìm cách đến gần ta, ta cố nén không lùi bước.
Giờ khắc này, hắn với ta mà nói, giống như chiếc bánh trong tay người đàn ông năm xưa.
Ta chỉ muốn đoạt lấy.
Lần gặp thứ hai, hắn muốn nắm tay ta, ta theo bản năng tránh đi, sắc mặt Tiêu Viễn Đình sa sầm.
Trên đường hồi phủ, ta liên tục hối hận bản thân không biết biến thông, dù sao sớm muộn cũng là vợ chồng, nắm tay hẳn cũng chẳng có gì to tát.
Có lẽ có gì, có lẽ chẳng có gì, nhưng ta không có người mẹ nào lo lắng cho mình, chẳng ai dạy ta những điều này.
Ta lớn đến chừng này, chỉ dựa vào con chữ trong sách vở, và quan sát trăm người trong Thẩm phủ. Còn lại là không ngừng nhớ lại ánh mắt của người đàn ông năm năm trước, học cách tranh đoạt.
Trục xe giữa đường gãy gụa, ta buộc phải xuống xe, chỉ liếc mắt một cái.
Vừa nhìn thấy vị hôn phu trước mặt, người vẫn duy trì phong thái thế gia công tử, lại đang bước vào thanh lâu với dáng vẻ phóng đãng.
Hắn và đám người trước cửa đã vô cùng quen thuộc, vừa đến gần đã có người dính sát vào, bàn tay lúc nãy còn đặt trên vai ta, giờ phút này lại luồn vào lớp áo sa đỏ rực.
Ta bỗng quay người, cảm giác như có thứ dơ bẩn bò qua vai, sởn cả gai ốc.
Ta muốn tranh đoạt một người như vậy sao? Nhưng không có hắn, ta còn có thể tìm ai?
“Tiểu thư, xe đã sửa xong rồi.” Giọng nói của người đánh xe rất trẻ.
Trục xe này hỏng thật đúng lúc, mà sửa cũng thật nhanh. Ta do dự, hắn quay người lại, lộ ra một khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt.
Trang di nương vào phủ đã một năm, không có nhiều giao thiệp với ta, trong lòng ta, không tin tưởng bất cứ ai. Ngay cả mẹ ruột cũng không thương ta, càng không dám cầu sự yêu thích của người xa lạ.
Mỗi lần bà ấy tỏ ý tốt với ta, ta đều chọn đồ vật quý giá nhất trong tay để đáp lễ, mong cầu sự an tâm.
Đây là lần đầu tiên bà ấy đến tìm ta.
Trang di nương trời sinh một khuôn mặt mỹ nhân, gặp ai cũng cười tươi như hoa.
Vừa mở miệng đã nói: “Liệu có nhất thiết phải gả cho một thứ như vậy không? Ngươi có bệnh à?
“Giống như mẹ ruột ngươi vậy, đầu óc có bệnh.”
Ta sững sờ, mắng di nương thì thôi đi, ta…
“Không phải, tại sao lại mắng ta?”
Bà ấy không để ý đến ta: “Lúc đính hôn, lão già Thẩm kia toàn nói ưu điểm, giờ ta đã nắm rõ hắn rồi, ngươi không thể gả.”
“Trang di nương, người cũng thật là…” Nhìn vào ánh mắt bà ấy, ta cố nuốt ngược câu “nhiều chuyện” vào trong.
“Ngươi có nghe ta nói đạo lý không?”
Ta bỗng nhiên ướt mi, chớp mắt hai ba cái.
…
“Nghe.”