NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-06-07 10:01:46
Lượt xem: 5,227
13
Diệp phu nhân cười đủ rồi, nói: "Ta không có linh cảm gì, thấy thơ của các tỷ muội đều hay, vừa khéo ta viết chữ đẹp, thay mọi người chép lại, như vậy là giúp đỡ lẫn nhau."
Bà phóng hạ bút, xoa xoa cổ tay.
Ta cười nói: "Chữ của ta cũng không tệ, hay là ta chép giúp phu nhân một lúc."
Ta giúp bà chép, bà chống cằm nhìn ta.
"Ngươi chưa thành hôn nhỉ, có muốn ta để ý giúp ngươi không?"
Diệp phu nhân xuất thân danh môn lại có bối phận cao, ta biết bà có lòng tốt, vội đáp: "Cảm ơn phu nhân đã tốt bụng nhưng ta coi trọng duyên phận, phu nhân muốn gả ta đi e là không dễ."
"Trong tộc ta có nhiều đôi vợ chồng trẻ tuổi ân ái, đều là ta tác hợp. Dù ngươi có yêu cầu nhiều hơn nữa, ta cũng phải thử xem, ngươi nói ra để ta nghe thử."
Quả là một nữ tử kỳ lạ.
Ta cười nói: "Cũng không nhiều, chỉ có hai điều. Thứ nhất, phải là người ta nhìn trúng. Thứ hai, hắn phải yêu ta."
"Những thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối lại hâm mộ ngươi, e rằng có thể xếp từ nhà ngoại ở Giang Nam của ngươi đến tận nhà con ở Kinh Thành. Yêu cầu của ngươi chắc chắn không chỉ có hai điều này."
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Hắn hâm mộ ta, không chỉ hâm mộ xuất thân danh môn vọng tộc của ta, danh tiếng được mọi người ca ngợi, dung mạo môi son má phấn của ta. Ta muốn hắn yêu ta, yêu từng bài thơ nhỏ trong sáng nhưng tốn nhiều tâm huyết của ta, yêu ta mỗi ngày sáng sớm khi ta mặt mộc chỉnh lại vạt áo cho hắn."
Diệp phu nhân suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Ta và phu quân đã cùng nhau nương tựa hai mươi năm, cũng coi như là vợ chồng ân ái. Nhưng nghe ngươi nói vậy, ta cảm thấy phu quân vẫn c.h.ế.t sớm thì tốt hơn."
Mọi người lại cười ồ lên.
Diệp phu nhân chỉnh sửa xong bản thảo, đóng một con dấu lên giấy.
"Đã chép giúp các tỷ muội, ta cũng đóng một con dấu biên soạn để thơm lây.."
Con dấu đó là mới làm, chưa từng thấy bà dùng.
Thấy chúng ta tò mò, Diệp phu nhân cười nói: "Phu quân c.h.ế.t tiệt của ta đã xuống dưới mười năm rồi, con dâu cả cũng có thể chống đỡ hậu viện rồi. Cuối cùng ta cũng có thể tự xây một biệt viện trên núi, tự do tự tại tu Phật đọc sách, còn khắc một con dấu mới."
Biểu tỷ nhìn một cái rồi khen: "Tên đặt rất hay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/chuong-15.html.]
Lại trêu Thư Linh: "Ngươi biết mấy chữ này không? Không biết thì bảo Đinh Trúc chỉ cho."
Thư Linh mang vẻ mặt sống không hy vọng gì.
Ta cười nhìn qua, sững sờ tại chỗ.
Thư Linh ha ha cười: "Sao vậy? Tiểu thư cũng không biết sao?"
Biểu tỷ nói: "Bốn chữ đơn giản như vậy, ngoài ngươi ra còn ai có thể không biết?"
"Nói gì vậy, bốn chữ nào?"
"Thuần An cư sĩ."
Thư Linh cũng ngây người.
[Vị này còn lợi hại hơn. Trời ạ, người ta không phải không nổi tiếng, mà là chưa kịp đổi tên. Trong số những người có mặt chỉ có ta là một kẻ mù chữ thôi phải không!]
Ta cười nói: "Tên đặt rất hay."
Ta ngồi bên cạnh Thuần An cư sĩ, xem những bài thơ bà chép lại.
Lật về trước, có rất nhiều bài không phải do các tỷ muội trong hội thơ làm, mà là do bà đi khắp nơi sưu tầm, thậm chí còn có cả thơ của những kỹ nữ mà bà cải trang thành nam nhân vào thanh lâu sưu tầm.
Ta khen: "Tâm huyết như vậy, thật đáng quý."
Thuần An cư sĩ cười nói: "Ngươi không chê thô tục là được."
Lại lật đến trang đầu tiên: "Bài thơ nhỏ ngươi làm hồi tám tuổi ở đây này, lúc đó ta thật không ngờ, cả đời này ta lại có thể gặp được ngươi."
Ta thầm nghĩ trong lòng, Thuần An cư sĩ, ta cũng không ngờ có thể gặp được bà.
Có thể gặp được bà, thật tốt biết bao.
Trong nét bút đậm đà này, cũng có ta.
(Chính văn hoàn)