NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-06-07 10:04:37
Lượt xem: 7,256
Ngoại truyện 1
Mọi người đang cười đùa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một nam tử.
"Làm phiền chư vị, xin hỏi muốn xuống núi thì đi hướng nào?"
Qua tấm rèm sa bay theo gió và những hạt mưa lất phất, ta lờ mờ thấy một nam tử trẻ tuổi, mặt như bôi phấn.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trông có chút phong tình của giai nhân mặt hoa đào.
Đường tỷ giúp ta đội mũ che mặt, đẩy ta ra ngoài: "Đây là thủ khoa của cuộc thi thơ hái hoa đang nổi tiếng nhất bên ngoài, nghe nói văn chương rất hay. Muội là chủ thi hội, muội dẫn đường cho hắn đi, tiện thể thử tài hắn ta."
Ta cầm một chiếc ô rồi đưa hắn xuống núi.
Trên đường đi, chúng ta trò chuyện, hắn không còn giữ vẻ câu nệ lúc đầu.
Cuối cùng, hắn hỏi: "Cô nương có biết Tạ tiểu thư là ai không?"
Cách tấm màn che mặt, ta nhịn cười hỏi: "Ngươi tìm Tạ tiểu thư có chuyện gì?"
Hắn lấy một cuốn sách nhỏ từ trong tay áo ra, nói: "Ta ngưỡng mộ Tạ tiểu thư đã lâu. Đến thi hội này vừa để giao lưu với các tài nữ, vừa để được tận mắt nhìn thấy nàng ấy. Phụ thân ta không giúp ta gặp được nàng ấy, nếu ta tự mình gặp được, ta còn có thể chọc tức phụ thân ta."
Hóa ra hắn ta là Từ Tu Vĩnh.
Bởi vậy ngoại tổ phụ mới chịu nói hắn ta trông cũng được, văn chương cũng được.
Nhưng không nói hắn muốn chọc tức phụ thân mình.
Ta bật cười, nhận lấy cuốn sách nhỏ lật xem.
Bên trong chép lại từng bài thơ văn ta công bố, ngay cả những bài ít người biết cũng có.
Ta nghiêm mặt nói: "Gặp được hay không phải xem duyên phận, nàng ấy có lấy chồng hay không cũng phải xem duyên phận."
Mắt hắn sáng lên: "Cô nương quen biết Tạ tiểu thư sao? Vậy xin cô nương chuyển lời đến nàng ấy, duyên phận của nàng ấy đã đến."
Nhớ lại những lời chế giễu của Thư Linh về kiểu "X của ngươi đến rồi", da đầu ta tê dại, lùi lại hai bước.
"Ta sẽ không thích ngươi."
Ngoại truyện 2
Kiều Thư duỗi người, ngáp một cái thật to, đột nhiên nghe thấy một tràng cười rộ lên, còn có cả giọng nói của giáo viên ngữ văn.
"Bạn học Kiều Thư, ngủ ngon chứ?"
Kiều Thư ngẩn ra rất lâu mới phản ứng lại được, Kiều Thư là tên của mình.
"Ngủ ngon như vậy, em mơ thấy mình xuyên về thời Hằng triều à?"
Nếu là mơ thì giấc mơ này cũng quá chân thực.
Tiếng khóc cầu xin nàng đừng c.h.ế.t của tiểu thư vẫn còn văng vẳng bên tai.
Giáo viên ngữ văn không có ý trách móc Kiều Thư, trêu chọc hai câu, rồi nói một cách nghiêm túc: "Tôi biết bài văn tế này của Tạ Đinh Trúc rất dài, mọi người nghe mà buồn ngủ nhưng vẫn phải nghiêm túc nghe giảng."
Kiều Thư vội vàng xin lỗi.
Sau đó mới ngớ người ra nghĩ, ai viết? Tế cái gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/ngoai-truyen.html.]
Trước khi ngủ, không phải đang giảng bài văn tế của cha con họ Tạ là "Văn tế con gái nhỏ yểu mệnh" sao?
Tài nữ Tạ Đinh Trúc mất sớm năm chín tuổi, cha con họ Tạ đau buồn tập hợp những bài thơ nàng làm lúc còn sống thành sách, gửi một bản đến nhà ngoại ở Giang Nam.
Mười năm sau, Từ Tu Vĩnh theo cha đi thăm người bạn cũ, tình cờ lấy được cuốn sách thơ đó, vô cùng chấn động, như phát điên mà xin gặp chủ nhân của cuốn sách thơ.
Biết được Tạ Đinh Trúc không may mất sớm trong loạn giặc, Từ Tu Vĩnh đau buồn nôn ra máu, vì thế trở thành bạn thân với người anh trai cuồng em gái là Tạ Dương.
Mặc dù cuốn sách thơ đã thất truyền từ lâu nhưng tình nghĩa vẫn lưu truyền đến ngày nay.
Giáo viên ngữ văn là fans hâm mộ số một của thánh thơ thời Hằng triều là Từ Tu Vĩnh, khi giảng đến bài "Văn tế con gái nhỏ yểu mệnh" này, ông cảm khái rất nhiều, hứng khởi kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị thời Hằng triều.
Giáo viên lịch sử cũng thích kể về thời Hằng triều.
Trong mắt hậu thế, Hằng triều là triều đại lãng mạn nhất.
Một loạt các văn nhân thi sĩ lưu danh muôn đời không cần phải nói, điều khiến Hằng triều trở thành triều đại mà ngay cả người mù chữ cũng biết đến, chính là một loạt những kỳ nhân dị sĩ.
Ví dụ như người đàn ông đầu tiên trong lịch sử được ghi chép lại là một tên khổ dâm và dụng cụ do chính ông phát minh ra, vượt trội hơn phương Tây tám trăm năm, còn có mối tình hận triền miên giữa ông và tám kỹ nữ nổi tiếng.
Ví dụ như cặp đôi đồng tính nổi tiếng nhất trong lịch sử.
Ví dụ như Từ Tu Vĩnh đã tốn rất nhiều tâm tư để bảo vệ chức quan của cha mình trong ba mươi năm, mỗi lần cha ông nói lời thật mất lòng, ông đều phải viết một bài văn khóc thay cha để bảo vệ mạng sống.
Giáo viên giảng say sưa, mọi người nghe say sưa ngon lành.
Kiều Thư ngáp xong, tiếp tục nghe bài ngữ văn.
Nghe một lúc thấy có gì đó không ổn, Kiều Thư nhỏ giọng hỏi bạn cùng bàn: "Sao cô giáo lại bắt đầu chửi anh em tốt của nam thần vậy?"
Bạn cùng bàn nhìn nàng như nhìn một người bị bệnh thần kinh: "Anh em tốt gì chứ? Từ Tu Vĩnh theo đuổi Tạ Đinh Trúc đến khi cưới được, Tạ Dương hận c.h.ế.t ông ta, đã viết sáu mươi hai bài thơ mắng em rể. Sau này chức quan của ông ta được Từ Tu Vĩnh bảo vệ bằng một bài văn, mới từ mắng công khai chuyển sang mắng ngầm."
Kiều Thư ngơ ngác: "Hả? Không phải Tạ Đinh Trúc đã c.h.ế.t năm chín tuổi sao?"
Bạn cùng bàn king ngạc: "Bạn điên rồi à, người ta sống đến chín mươi chín tuổi đó! Ở Giang Nam thành lập thư viện Trúc Khê đứng đầu trong bốn thư viện lớn, mở rộng học vấn cho nữ giới, đào tạo ra rất nhiều nữ văn sĩ xuất sắc... Cuộc đời của bà ấy quá phong phú, Từ Tu Vĩnh ngày nào cũng viết thơ cầu xin bà ấy về thăm nhà."
Kiều Thư: ?
Xong rồi, hình như mình không phải đang mơ, mà là thật sự xuyên không rồi.
Hoan hô! Học trò trung học cứu vớt thế giới!
Ngoại truyện 3
Mười năm sau ngày Thư Linh mất.
Ta nước mắt đầy mặt, tâm huyết dồn hết, hoàn thành bản thảo 《Văn tế Thư Linh》 dài hơn ngàn chữ.
Ngủ trong nước mắt, ta lần đầu tiên mơ thấy Thư Linh.
Nàng mặc trang phục kỳ lạ nhưng vẫn là dáng vẻ trẻ trung khi mất.
Ta nghẹn ngào hỏi: "Thư Linh, ta nhớ muội quá, muội có khỏe không?"
Thư Linh cũng nghẹn ngào: "Tiểu thư, ta vẫn ổn, người viết ít thôi thì ta sẽ tốt hơn. Cầu xin người, cầu xin người đừng viết nữa, hoặc là giấu kỹ 《Văn tế Thư Linh》 đừng để ai xem, đốt cho ta thưởng thức riêng cũng được, coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta.”
"Trời ạ, đọc không hết, đọc không hết nổi!"
Hết.