Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngoài Tiền Ra Bạn Trai Tôi Chả Có Gì - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-20 00:46:50
Lượt xem: 7,388

Tôi bước tới, ngồi xổm xuống cạnh Tống Nghiễn, nhẹ nhàng lay bàn tay đang che trán của hắn, khẽ hỏi: "Tống Nghiễn, anh ổn không?"

Hắn nhíu mày, nắm lấy tay tôi đang lay lắc.

"Tống Nghiễn? Trước kia còn gọi là 'chồng yêu' mà?"

Đúng lúc nhạc vừa dừng, câu nói này của hắn vang lên rõ mồn một, khiến những người xung quanh nghe thấy hết.

"Ôi, ngọt ngào thế nhỉ?"

"Vừa nãy chẳng nói nổi câu nào, giờ gặp chị dâu thì nói năng lưu loát hẳn."

Những tiếng trêu chọc vang lên không ngừng, khiến mặt tôi đỏ bừng.

“Các cậu im một chút không checđược đâu." Tống Nghiễn tiện tay ném một cái gối ôm về phía họ, rồi nắm chặt thái dương, loạng choạng đứng dậy.

Tôi khẽ nói: "Để em đưa anh về nhé?"

"Ừ." Tống Nghiễn khoác tay lên vai tôi, bước đi hơi lảo đảo.

Hắn rất thích khoác vai tôi, mà với sự chênh lệch chiều cao này, tôi thỉnh thoảng nghi ngờ hắn đang biến tôi thành cái gậy chống di động.

Xe dừng lại trước một căn biệt thự hai tầng.

Tôi đỡ Tống Nghiễn xuống xe, "Nhà anh có ai không?"

"Không." Giọng hắn nghe có vẻ buồn bã.

Tôi chần chừ một lúc, nhìn bước chân xiêu vẹo của Tống Nghiễn rồi quyết định đưa hắn vào nhà, để hắn nghỉ ngơi đàng hoàng. Nếu không, hắn có thể tự gây rắc rối cho mình mất.

Bên trong nhà tối om, tôi chỉ có thể dựa vào chút ánh trăng để nhìn sơ qua bố cục: hai tầng, và nhiều cánh cửa.

Tôi đành hỏi: "Phòng ngủ của anh ở đâu?"

"Không cần đâu, anh ngủ trên sofa là được rồi."

Tôi kiên quyết ngăn hắn lại, "Đã đưa anh vào nhà rồi thì vào phòng ngủ đi chứ."

Tống Nghiễn cúi đầu, tựa trán lên trán tôi, kéo tôi lại gần hơn. Dù ánh sáng trong phòng mờ mịt, nhưng ánh sao bên ngoài dường như phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn, khiến chúng sáng lên. Hắn hạ giọng:

"Vu Tư Tư, dù anh là cái máy rút tiền, nhưng anh cũng là một người đàn ông. Em cứ yên tâm thế này à?"

Tim tôi đập mạnh, có chút bối rối, tôi vội quay đầu né tránh ánh mắt hắn.

"Không yên tâm."

"Vậy thì tốt, ngồi với anh trên sofa một lát đi."

Tống Nghiễn ngã xuống sofa, nhẹ nhàng kéo tay tôi, khiến tôi ngã vào lòng hắn.

"Tư Tư, anh đang buồn, em dỗ anh đi."

Mặt tôi đỏ bừng khi nằm trong vòng tay hắn, suy nghĩ một lúc lâu.

"... Đừng buồn nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoai-tien-ra-ban-trai-toi-cha-co-gi/chuong-8.html.]

Tống Nghiễn không nhịn được cười, n.g.ự.c hắn khẽ rung lên, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy tận trong tim.

"Em đúng là chẳng biết cách dỗ người ta, đây là dịch vụ hạng VIP của em sao?"

Tự dưng tôi thấy có chút giận dỗi, "Em đã để anh ôm rồi, còn muốn gì nữa?"

"Được rồi, được rồi, thế là tốt lắm rồi."

Vừa dứt lời, điện thoại của Tống Nghiễn lại đổ chuông.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn, rồi đưa cho tôi, "Em nghe đi."

Tôi nhìn qua, đó là tên của một cô gái, trong lòng bỗng chốc bối rối.

Lẽ nào lại phải giúp hắn chọc tức người khác nữa sao?

"Đừng suy nghĩ lung tung, đó là mẹ anh. Em chỉ cần nói anh ngủ rồi là được."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi hơi lo lắng, nhưng cũng bắt máy: "Cháu chào cô ạ, Tống Nghiễn đã ngủ rồi, để mai anh ấy gọi lại cho cô được không ạ?"

"Cháu là bạn gái của Nghiễn Nghiễn à?"

Tôi khựng lại. Hóa ra đó chính là giọng nói của người đã gọi Tống Nghiễn là "Nghiễn Nghiễn bảo bối" hôm trước.

Giọng của cô ấy nhẹ nhàng, mềm mại, mỗi lời nói ra đều mang chút nũng nịu tự nhiên.

Tôi nhìn sang Tống Nghiễn, hắn tựa cằm lên vai tôi, không nói gì.

Tôi đành phải đáp: "Dạ đúng ạ, thưa cô."

"Ôi trời ơi, Nghiễn Nghiễn có bạn gái mà chẳng nói với mẹ một lời. Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có học cùng trường với Nghiễn không?"

Và thế là trong suốt hai mươi phút tiếp theo, tôi bị mẹ Tống Nghiễn "thẩm vấn" toàn diện: từ tuổi tác, học vấn cho đến hoàn cảnh gia đình, mọi thứ đều được hỏi kỹ càng.

Khi tôi nói rằng mình không có cha mẹ, đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, sau đó cô ấy nhẹ nhàng nói: "Vậy chắc cháu đã chịu nhiều khổ cực lắm rồi."

"Cháu cũng ổn mà." Tôi trả lời một cách thản nhiên.

Cuối cùng, tôi lấy cớ cần nghỉ ngơi để kết thúc cuộc gọi.

"Mẹ anh rất dịu dàng mà, sao anh không muốn nghe máy?"

Tống Nghiễn thay đổi biểu cảm một chút, "Anh cũng không biết nữa."

"Vậy… có phải dạo gần đây anh buồn vì cãi nhau với mẹ không?"

"Không hẳn là cãi nhau." Tống Nghiễn cười gượng, "Là vì sinh nhật mẹ anh trùng với ngày giỗ của cha anh."

"Nhưng đó đâu phải là lỗi của mẹ anh, cô ấy đâu có quyền chọn ngày sinh đâu."

"Đúng, lý do này cũng chẳng hợp lý lắm." Tống Nghiễn cúi thấp đầu, "Vu Tư Tư, em có biết không, trước đây anh cũng là một đứa trẻ không có cha mẹ."

"Không thể nào." Tôi nhìn quanh căn biệt thự, dù không bật đèn nhưng vẫn có thể nhận ra sự sang trọng, "anh được nhận nuôi à?"

"Không phải. Khi anh học tiểu học, cha anh bị bệnh nặng, mẹ anh ly hôn với ông ấy. Gia đình không có tiền nên buộc phải từ bỏ điều trị, rồi cha anh qua đời. Sau đó, anh trở thành một đứa trẻ không còn cha mẹ ở bên cạnh.

"Về sau, khi anh học trung học, mẹ anh quay lại. Cha dượng anh rất giàu có nhưng không thể sinh con, nên bà ấy đã tìm anh để đưa anh về.

Loading...