Ngoài Tiền Ra Bạn Trai Tôi Chả Có Gì - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-20 00:46:51
Lượt xem: 7,693
"Vài ngày trước là sinh nhật mẹ anh. Bà ấy không biết rằng ngày sinh của mình trùng với ngày giỗ của cha anh, và anh cũng không nói. Nhưng mỗi lần nhìn mẹ, anh đều tự hỏi, nếu bà không rời đi, liệu cha anh có sống lâu hơn chút nào không."
"Cha dượng đối xử với anh như con ruột, mẹ anh cũng cố hết sức bù đắp cho anh. Anh biết bà ấy chỉ theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, điều đó không sai.”
"Nhưng trong lòng anh vẫn có một cái gai. Mỗi lần muốn lại gần bà ấy một chút, cái gai đó lại đ.â.m sâu hơn.
"Tư Tư, em có bao giờ trách cha mẹ mình không?"
"Không." Tôi trả lời mà không cần nghĩ ngợi, "Cuộc đời ngắn ngủi, em không muốn sống trong hận thù. Khi người ta phàn nàn vì không có giày để đi, thì trên thế giới này có những người thậm chí còn không có chân. Em có đủ tay chân, chẳng có gì là không thể vượt qua."
Tôi chẳng giỏi an ủi người khác, đành rót chút "nước đường" xem sao.
Tống Nghiễn nhìn tôi đăm chiêu, "Vu Tư Tư, em không giống như anh tưởng tượng."
"Vậy anh tưởng tượng em thế nào?"
"Mỗi lần thấy em ở trường, em đều lạnh lùng, như đang mang cả gánh nặng của thế giới."
"Chứ sao nữa." Tôi đảo mắt, "Ngày nào cũng đi làm thêm, cười nổi sao? Nhìn ai cũng giống như họ đang nợ em hai triệu."
"Vậy thì cứ ngoan ngoãn làm việc đi." Tống Nghiễn kéo tôi lại gần hơn, "Đọc cho anh nghe truyện trước khi ngủ, dỗ anh ngủ đi."
"Việc này tính là tăng ca đấy."
Tôi lẩm bẩm, rồi mở Baidu để tìm truyện trước khi ngủ.
"Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một ông sư già và một chú tiểu..."
Vừa đọc, mắt tôi dần díu lại, trời cũng đã càng lúc càng tối hơn.
Trong giấc mơ, tôi nghe thấy giọng của Tống Nghiễn.
"Tư Tư, hay là chúng ta thử yêu nhau nghiêm túc đi?"
Tôi lơ mơ trả lời: "Thêm tiền."
"Bốn trăm ngàn nữa."
Tôi lắc đầu, "Bốn trăm ngàn thì không đủ giá của một bạn trai đâu."
"Hử?"
"Bốn trăm ngàn mà chỉ làm bạn trai thì thiệt cho anh quá. Phải nâng cấp lên làm ‘phụ mẫu tái sinh,' em nguyện làm trâu làm ngựa phụng dưỡng anh, thế nào?"
"... Coi như anh chưa nói gì."
"Đừng mà, còn có thể thương lượng mà, ba trăm năm mươi ngàn thôi cũng được."
Giọng của Tống Nghiễn dần tan biến trong giấc mơ.
Chỉ còn tôi lẩm bẩm một mình.
"Anh còn ở đó không? Này? Chốt giá ba trăm ngàn được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoai-tien-ra-ban-trai-toi-cha-co-gi/chuong-9.html.]
"Im lặng, ngủ đi."
"Vâng."
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác đau nhức toàn thân, còn bị Tống Nghiễn nhét vào xe, đưa đi học tiết sớm.
Tôi vừa xoa lưng vừa than thở.
"Anh ôm chặt thế, em có cảm giác lưng mình sắp gãy luôn rồi."
Giọng Tống Nghiễn có chút ngại ngùng: "Anh sợ em ngã xuống, không phải cố ý đâu."
"Anh không phải sợ em ngã, anh sợ sáng sớm nhìn thấy e chưa đủ ngất xỉu thì có."
"Được rồi, được rồi, đền bù cho em. Gửi số tài khoản đi, anh gia hạn thêm một năm."
Tôi lập tức thấy khỏe mạnh trở lại, nhanh chóng gửi một dãy số, rồi mới nhận ra.
"Khoan đã, chẳng phải nửa năm nữa anh tốt nghiệp rồi sao?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Liên quan gì đến em, anh thích yêu mấy cô sinh viên đấy, được không?"
Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Anh mà nói vậy, em phải cân nhắc nghỉ học để lưu ban thôi."
Tống Nghiễn liếc tôi một cái đầy bất lực: "Thật là không có gì mà em không dám nghĩ."
Vừa kịp giờ đến giảng đường, trong lớp chỉ còn một chỗ trống.
Tôi vừa ngồi xuống, hai cái nhìn sắc lẻm đã lập tức phóng về phía tôi.
Trần Giai Giai và Huyên Huyên đang nhìn tôi với vẻ mặt trách móc.
Hôm qua tôi bảo với họ là đi gặp Tống Nghiễn nói chuyện, sau đó cũng không kịp nhắn tin lại vì ngủ quên. Đêm không về ký túc xá, chắc họ đang hiểu lầm rồi.
Cuối cùng cũng chịu đựng hết hai tiếng học, vừa có chuông báo hết giờ, Huyên Huyên và Trần Giai Giai kéo tôi về phòng, ngồi xuống một cách nghiêm túc:
"Tư Tư, chúng ta cần nói chuyện. Tống Nghiễn nếu có thay lòng đổi dạ thì cứ để hắn đi, bọn tớ biết cậu rất cần tiền, nhưng cậu không thể dùng thân xác để giữ một người đàn ông được! Bọn tớ thật sự rất lo cho cậu..."
"Khoan khoan khoan!" Tôi vội ngắt lời, sợ họ nói ra những lời quá táo bạo, "Hôm qua chẳng có gì xảy ra hết, Tống Nghiễn uống say, nên tớ chỉ đưa hắn về nhà thôi."
Huyên Huyên nghi ngờ nhìn tôi, "Thật sự không có gì chứ?"
"Ừm... có ôm một chút."
"Cậu tự nguyện à?"
"Ờ... một nửa tự nguyện."
Trần Giai Giai cau mày.
"Rốt cuộc là sao đây? Có phải cậu thèm khát thân thể người ta không?"
"Đừng nói bậy chứ, tớ đâu có." Tôi cúi đầu, hơi lúng túng.
Không thể nói là hoàn toàn không có ý nghĩ đó được. Dù sao thì... cũng có một chút thích thật.