Ngọc Oản Thịnh Lai - 12
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:10:42
Lượt xem: 1,142
“Tiểu nương tử, nàng thật xinh đẹp.”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra! Đừng chạm vào ta!”
“Tiểu nương tử, đừng chạy nữa, để các ca ca yêu thương nàng nào!”
Ta lập tức lấy từ trong xe ra cây thước kẻ bằng đồng vừa mua ở phố đồ cổ. Một cây trong tay mình, một cây ném cho phu xe. Lập tức tiến lên bảo vệ Tống Minh Ngọc phía sau, Tống Minh Ngọc thấy là người quen liền òa lên khóc nức nở đầy tủi thân. Khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc như một chú mèo con lạc đường.
Phu xe đánh cho hai tên lưu manh một trận nên thân. Ta muốn đưa Tống Minh Ngọc về Tể tướng phủ, nhưng nàng nhất quyết không chịu, cứ đòi về phủ cùng ta.
“Muốn ăn gì không? Để v.ú nuôi làm cho.”
Nàng ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, ngạc nhiên quan sát đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, từng ngọn cỏ cây hoa lá trong Lâm phủ.
“Ta không đói.”
Ta mím môi cười:
“Vậy thì thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoc-oan-thinh-lai/12.html.]
Đêm hè, tiết trời đã hơi se lạnh, vốn dĩ ta cũng định ăn lẩu.
Trong chiếc nồi đồng nhỏ sáng bóng, đổ đầy nước suối từ núi Nam Sơn. Thịt cừu muối hồ, mỡ nạc xen kẽ, được sư phụ thái thành từng lát mỏng, xếp ngay ngắn trên đĩa. Trên bàn đá ngọc bày năm sáu đĩa thịt cừu, rau tươi non mơn mởn, đậu phụ trắng nõn, miến dong Định Tây, đủ cả. Thêm một bát tương vừng thơm ngon đậm đà, thêm cả đậu phụ lên men, hành lá thái nhỏ, điểm thêm một hai giọt dầu ớt vừa mới chiên, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Ta gắp miếng thịt cuộn đầy tương vừng cho vào miệng, thật là thỏa mãn.
Cách một khoảng xa, ta đã nghe thấy tiếng ùng ục từ bụng Tống Minh Ngọc, nàng nhìn ta bằng ánh mắt oán trách. Ta liền nhìn sang tiểu nha hoàn:
“Thêm cho khách một bộ bát đũa nữa.”
Tống Minh Ngọc ăn liền một mạch ba bốn đĩa thịt cừu. Ta vừa gắp cho nàng những miếng đậu phụ và miến dong đã chín, vừa nhắc nhở nàng: “Nóng đấy, ăn chậm thôi.”
Sợ nàng bị nghẹn, ta lại bảo v.ú nuôi làm cho nàng một cốc nước mơ chua ngọt để khai vị.
Trong lúc ăn, Tống Minh Ngọc nhìn ta.
“Phụ thân mẫu thân ta đối xử với ngươi tệ như vậy, ngươi không hận họ sao? Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời đầy sao, cảm nhận làn gió đêm hè mát rượi, thong thả nhấp một ngụm rượu quế hoa:
“Ta đến cõi trần này, chẳng qua chỉ là để chơi một ván. Đã là chơi một ván, thì việc mình vui vẻ mới là quan trọng nhất. Cần gì phải để tâm đến những người và việc không quan trọng? Thật không đáng.”
Miệng Tống Minh Ngọc phồng lên, nhét đầy đồ ăn ngon, trên chóp mũi còn dính một chút tương vừng. Nàng có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ta không nhịn được cười. Quay lại liền vẽ một bức tranh “Chuột đồng gặm hạt dẻ”, bán được ba ngàn lượng bạc.