Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngọc Oản Thịnh Lai - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:07:17
Lượt xem: 2,315

thăm hỏi phụ thân mẫu thân buổi sáng và buổi tối đã nhiều hơn gấp đôi so với trước đây của ta.

Ta ở bên ngoài quen tự do tự tại, căn bản không dậy nổi. Một ngày, ta lết cái thân mình còn chưa tỉnh ngủ đi thỉnh an Tể tướng đại nhân và quận chúa Chiêu Hoa.

“Thanh Dư cũng đã qua tuổi cập kê, nên xem xét chuyện hôn nhân rồi.” Quận chúa Chiêu Hoa nhìn ta, mỉm cười: “Nhà họ Cố ở Vũ Lăng, nhiều đời làm quan, là gia tộc danh giá ở kinh thành, trưởng tử của họ, Cố Yến Chi, năm nay lại đỗ Trạng nguyên, là con rể quý mà phụ thân con ưng ý. Thanh Dư, con quả là người có phúc khí.”

Ta biết cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã được định cho Tống Minh Ngọc. Nhà họ Tống và nhà họ Cố cũng đã trao đổi sính lễ. Nhưng tân đế vừa mới lên ngôi, ngôi vị Hoàng hậu vẫn còn bỏ trống. Quận chúa Chiêu Hoa có ý muốn để hòn ngọc quý trên tay mình tham gia tuyển tú, nhưng lại không muốn làm mất lòng nhà họ Cố, sợ bị hủy hoại thanh danh. Vì vậy, cuộc hôn nhân này đã thuận lý thành chương ném vào trên người ta.

Thực lòng ta chẳng mặn mà gì với chuyện thành thân. Ta vẫn còn nhớ trước khi mẫu thân ta qua đời, người vẫn luôn hứa sẽ đưa ta đi du ngoạn vùng Ba Thục. Người nói nơi đó đất lành chim đậu, non sông tươi đẹp, chắc chắn có nhiều cảnh đẹp có thể đưa vào tranh của ta. Nếu phải thành hôn, khi nào mới có thời gian rảnh rỗi đi du ngoạn đây? 

Trưởng tử nhà họ Cố, Cố Yến Chi, nghe nói vị hôn thê của mình là một cô gái nhà quê đến từ Thượng Ngu, kiên quyết muốn từ hôn. Khắp kinh thành, không biết từ đâu lan truyền ra, nói rằng trưởng nữ mà Tể tướng vừa nhận về từ Thượng Ngu là một cô gái quê mùa, thất học. Phong thái, ứng xử không thể so sánh với những tiểu thư khuê các lớn lên từ nhỏ ở kinh thành. Không xứng làm chủ mẫu nhà họ Cố. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ngoc-oan-thinh-lai/2.html.]

Ta cứ thế trở thành câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của các tiểu thư khuê các trong kinh thành.

2

Ngày bị từ hôn đó, ta nói với Tể tướng đại nhân rằng muốn ra ngoài giải sầu. Tể tướng đại nhân nghĩ ta bị từ hôn nên tâm trạng u sầu, bèn đồng ý. 

Ta lén lẻn vào Quốc Tử Giám. Trong Vạn Thư các không một bóng người. Ta nhấp từng ngụm nhỏ rượu hoa quế do chính tay mẫu thân ủ, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ. Lật từng trang “Tây Sương Ký” mới đọc được một nửa, thật là thoải mái. 

Khi ta đang lâng lâng say, bỗng thấy một đôi mắt đen láy. Đang nhìn ta qua từng lớp sách.

“Ai?” Ta giật mình, ném chén rượu trong tay ra ngoài. Chén rượu đập thẳng vào trán người đó.

Ta vội vàng bước qua giá sách, thấy một thư sinh áo trắng ngồi dưới đất, ôm trán. Ta cẩn thận tiến lại gần: “Công tử, chàng không sao chứ?” Người đó bỏ tay đang ôm trán xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên. Chàng trai này mới độ hai mươi, vai rộng như chim ưng, răng trắng như ngọc, môi đỏ như son, mắt sáng mày rậm, chỉ cần đứng đó thôi cũng toả ra ánh sáng, ngọc thụ lâm phong.

Loading...