Người Cá - Phần 2: Thần Chú Nữ 4
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:13:32
Lượt xem: 488
Đúng lúc này, trong hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, nghe thấy tiếng động này, tất cả các cô gái đều sợ hãi co rúm lại thành một khối.
"Con bé hôm qua như cá chết, chán c.h.ế.t đi được!"
"Hahaha, Vương đại ca, ta biết, huynh thích kiểu phản kháng mãnh liệt, lần này ta tìm cho huynh một đứa trẻ, đảm bảo đủ mạnh!"
Mấy tên lính cầm gậy, vừa cười dâm đãng vừa mở cửa ngục giam.
Liễu Đào nấp sau lưng ta, cả người run lẩy bẩy.
"Cứu ta với, ta, ta không muốn hầu hạ bọn họ, bọn họ không phải người, không phải người!"
Trên người nàng ấy đầy vết máu, cánh tay và vai lộ ra toàn là vết cắn, trên cổ còn có một vết hằn rõ ràng.
"Ồ, có một người mới đến!"
Một cây gậy chọc vào cằm ta, ta buộc phải ngẩng đầu lên, đối diện với mấy cặp mắt đầy tà dâm.
"Ái chà!"
Chưa kịp để mấy tên lính kia phản ứng, ta và Thương Bắc Tinh đã đánh ngã hết bọn chúng xuống đất.
Ta giẫm một chân lên n.g.ự.c một tên lính, giật lấy chùm chìa khóa dài trên eo hắn.
9
Khóe miệng hắn chảy máu, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"Không được, không được mở, đây đều là Thần Chú Nữ!
"Ngươi, ngươi sẽ hại c.h.ế.t tất cả chúng ta..."
"Thần cái đầu nhà ngươi!!!"
Thương Bắc Tinh đ.ấ.m một cú khiến hắn ngất xỉu, cầm chìa khóa mở từng cái cùm trên tay các cô gái.
Cái cùm rất nặng, tay chân rất nhiều cô gái đều bị trầy da, lộ ra lớp thịt hồng hào bên trong. Vết thương của một số người đã bị lở loét, chảy mủ, bốc mùi hôi thối.
"Đừng sợ, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài."
Thương Bắc Tinh mở cửa ngục, ta định tiến lên đỡ cô bé bảy, tám tuổi kia dậy.
"A hahaha, hahahahaha~"
Liễu Đào đột nhiên ôm miệng cười ngặt nghẽo, những người phụ nữ khác cũng cười theo.
Trước ánh mắt không thể tin được của ta và Thương Bắc Tinh, cô bé bảy, tám tuổi kia bay lên trước.
Cô bé dang hai tay lơ lửng trên không trung, miệng niệm những câu thần chú kỳ lạ và tối nghĩa.
Vô số con chuột kêu chít chít chạy vào ngục giam của chúng ta, còn có nhiều chuột hơn bò từ hành lang vào.
Những con chuột này đứng thẳng người trước mặt cô bé, giống như con người, cúi đầu vái chào cô bé.
Thương Bắc Tinh nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:
"Lưu Ly, chúng ta gây ra đại họa rồi!"
Xong rồi, họ, đúng là Thần Chú Nữ...
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thương Bắc Tinh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-ca/phan-2-than-chu-nu-4.html.]
"Sao, sao có thể chứ, chẳng phải nói, Thần Chú Nữ đã biến mất từ lâu rồi sao..."
10
Theo ghi chép lịch sử, lần cuối cùng Thần Chú Nữ công khai sử dụng Hắc Vu thuật là cách đây hai trăm năm. Sau đó, mặc dù có vô số phụ nữ bị thiêu sống với cái mác Thần Chú Nữ, nhưng ai cũng hiểu rõ.
Những người đó hoặc là bị ghen ghét, bị thù hận, bị vu oan giá họa vì đủ loại lý do kỳ quặc.
Thần Chú Nữ thực sự, đã biến mất khỏi lục địa này từ lâu rồi.
Đó cũng là lý do tại sao ta và Thương Bắc Tinh dễ dàng thả người như vậy, đối với chúng ta, Thần Chú Nữ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Liên tục có chuột cúi đầu trước cô bé, từng đợt, từng đợt, giống như những tín đồ sùng đạo nhất.
Còn trên người cô bé thì tỏa ra từng đợt khí đen, những khí đen đó rót vào cơ thể chuột, thân hình chuột rõ ràng to ra một vòng, đôi mắt vốn đen nhánh cũng biến thành màu đỏ máu.
"Chít chít chít~"
Lũ chuột quay đầu định chạy ra khỏi ngục giam, Thương Bắc Tinh tiến lên một bước dùng thân mình chặn cửa ngục:
"Lưu Ly, ngăn chúng lại! Những con chuột này mang theo ôn dịch, nếu ra ngoài, cả thành sẽ bị lây nhiễm!"
Ta lặng lẽ lùi sang một bên, đùa gì vậy, một mặt ngục giam này toàn là rào gỗ, những khe hở ở giữa có thể chui ra vô số chuột, căn bản không thể chặn được.
"Tống! Lưu! Ly!"
Thấy ta không nhúc nhích, Thương Bắc Tinh sắp phát điên, ta sờ sờ mũi có chút chột dạ:
"Nhìn ta làm gì, ta đâu phải con người, các ngươi suốt ngày muốn lột da ta, nhổ vảy ta, còn muốn lấy mỡ ta làm dầu.
"Bây giờ xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại muốn ta ra tay cứu thế giới?
"Ta không cùng phe với các ngươi, đừng nhìn ta."
11
"Hahahaha, ta đã nói sao muội lại xinh đẹp như vậy, hóa ra là người cá à!"
Liễu Đào cười duyên dáng bước tới, đưa tay khoác lấy cánh tay ta:
"Loài người thật xấu xa, đồng loại thì bận rộn đấu đá lẫn nhau, không phải đồng loại thì lại muốn g.i.ế.c chết, thực sự không đáng để cứu."
Ta gật đầu lia lịa, đồng cảm:
"Ngươi nói đúng lắm!"
"Bốp!"
Chưa kịp để Liễu Đào nói câu tiếp theo, ta đã nhanh chóng cúi xuống nhặt sợi xích sắt trên đất còng vào cổ tay nàng ta.
Tuy ta không thích con người, nhưng ta càng không thích Thần Chú Nữ.
Họ thích nghiên cứu Hắc Vu thuật, dùng vô số người và động vật làm vật thí nghiệm.
Nếu Thần Chú Nữ sống lại, toàn bộ lục địa sẽ chìm trong biển máu.
Còn ta tạm thời, chưa định quay về biển.
Sắc mặt Liễu Đào đại biến, hướng về phía cô bé đang lơ lửng trên không trung kêu thảm thiết:
"Tiểu Thất, cứu ta!!!"