Người Chồng Hào Môn Yếu Đuối Của Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:52:02
Lượt xem: 11,845
Chương 2:
Nghe giống như một trò đùa, cho đến khi tôi đứng trước căn biệt thự ba tầng của họ.
Không phải chứ, mọi người làm thật à?
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng nói với tôi rằng con trai út của bà ấy cách đây không lâu đã gặp tai nạn xe hơi, tuy đã giữ được mạng sống nhưng sau này chỉ có thể ngồi xe lăn. Vì vậy, không ít người công khai và ngấm ngầm chế giễu, bà ấy rất cần một người như tôi, mắng té tát những người đó.
Tôi vừa có học thức, vừa biết mắng chửi người khác, quả thực là một cỗ máy chiến đấu được lựa chọn kỹ càng, à không, là một người con dâu được lựa chọn kỹ càng.
Nghe có vẻ hơi vô lý, nhưng trong sự vô lý lại ẩn chứa vài phần hợp lý.
Tôi do dự nói: "Dù sao thì kết hôn cũng là chuyện cả đời..."
"Mười triệu tệ."
"Hay là, cháu có thể gặp con trai của bác trước được không?"
"Một tháng mười triệu tệ."
"Vâng ạ, mẹ."
Một tháng mười triệu tệ, đối phương có là con cóc tôi cũng có thể nhịn. Tất nhiên, Trình Tranh không phải là con cóc, thậm chí còn đẹp trai hơn cả những anh chàng hot boy trên mạng mà tôi thường xem. Quan trọng nhất là, lúc đó Trình Tranh ngồi trên xe lăn, rõ ràng là ôn hòa nho nhã, vậy mà vẫn bị mấy người chế giễu.
Ban đầu tôi không hiểu, gia đình giàu có như vậy, không nể mặt thì cũng nể mặt Phật, tại sao lại ức h.i.ế.p người khác như vậy; cho đến khi nhìn thấy Trình Mai - anh trai của Trình Tranh - đang đứng giữa trung tâm được mọi người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt, trong lòng tôi bỗng nhiên hiểu ra.
Hào môn quả nhiên là thâm sâu khó lường.
Sắc mặt Trình Tranh đã tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn, tôi - Nguyễn Diệu - không sợ đánh nhau, không sợ mắng chửi người khác, chỉ sợ kiểu đáng thương, tủi thân này, chỉ cần gặp phải, lòng tôi sẽ mềm như nước. Tôi lập tức thấy m.á.u nóng bốc lên.
Người này, tôi che chở rồi!
Trình Tranh là một người có tính cách rất ôn hòa, mặc dù bất ngờ gặp phải chuyện không may, nhưng anh cũng không oán trách trời đất, trút giận lên người khác.
Ngược lại là tôi, ngày đầu tiên bước vào biệt thự đã mắng té tát ba người giúp việc giở trò. Họ thấy Trình Tranh bị gãy chân, sau này không có hy vọng thừa kế gia sản, liền ra sức lấy lòng Trình Mai, để lộ tin tức ở chỗ Trình Tranh ra ngoài như cái sàng.
Tôi lạnh lùng sa thải từng người một, Trình Tranh ngồi một bên, sau khi kết thúc còn đưa cho tôi một ly nước ấm.
"Khát nước rồi phải không?"
Nhìn xem, người tốt như vậy, lại bị đám người kia bắt nạt.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Buổi tối, Trình Tranh còn rất hiểu chuyện:
"Anh biết em không có tình cảm với anh, gả cho anh là bất đắc dĩ, khổ cho em rồi. Anh tuyệt đối không có ý xúc phạm em, biệt thự nhiều phòng, em có thể tùy ý chọn một phòng mà ở, nếu em thích phòng ngủ chính này, anh sẽ dọn ra ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-chong-hao-mon-yeu-duoi-cua-toi/chuong-2.html.]
Tôi nghiêm túc từ chối ý tốt của anh:
"Bây giờ anh đi lại bất tiện, em phải ở bên cạnh chăm sóc anh bất cứ lúc nào."
Lo lắng đè lên chân Trình Tranh, tôi dứt khoát kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường anh. Nửa đêm ngủ mơ màng, tôi cảm thấy hình như có người đang nói chuyện.
"Không cần giữ lại nữa."
"Cậu ta nghĩ c.h.ế.t là xong chuyện sao?"
"Chết rồi cũng phải nhả ra cho tôi."
Cái gì mà "chết là xong chuyện", tôi đột nhiên tỉnh giấc.
Chẳng lẽ sự dịu dàng, vui vẻ của anh đều là giả vờ, thật ra anh đã trầm cảm đến mức muốn tự sát rồi sao?
Tôi đột ngột mở mắt ra, quay đầu lại nhìn, Trình Tranh đã không còn trên giường. Tôi vội vàng chạy ra ban công, nhìn thấy Trình Tranh đang ngồi trên ghế ở ban công, mặt đầy chán chường, ưu tư, đáng thương, cô độc.
Nghe thấy tiếng động, Trình Tranh quay đầu lại. Dưới ánh trăng, anh nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
Tôi nhìn cây gậy bị vứt trên đất và chiếc xe lăn ở đằng xa, trong lòng đau xót xa:
"Anh không về được sao?"
"Nếu anh không về được thì gọi em, em ngủ rất ngon, không sợ bị đánh thức đâu."
Tôi đẩy xe lăn lại, cẩn thận dìu anh lên xe.
Nằm trên giường, tôi vẫn trằn trọc không ngủ được. Trong đầu đều là câu nói "chết là xong chuyện" của anh. Không ngờ, chúng tôi lại đồng thời lên tiếng:
"Em nghe thấy gì à?"
"Anh phải mạnh mẽ sống tiếp."
Im lặng.
Sau khi chúng tôi đồng thời lên tiếng, căn phòng chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi chỉ nghĩ là tâm trạng Trình Tranh đang u uất, sau khi bị tôi bắt gặp thì càng thêm sa sút. Nghĩ ngợi một hồi, tôi đứng dậy khỏi giường, bò lên giường Trình Tranh. Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta:
"Em biết anh nhất thời khó mà tiếp nhận được, ngày mai chúng ta sẽ tìm bác sĩ hỏi kỹ càng, trên đời này nhất định sẽ có danh y.
"Hơn nữa, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, bây giờ không có cách nào không có nghĩa là sau này cũng không có cách nào.
"Chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng."
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh, phải nói là, công tử nhà giàu này được nuông chiều từ bé, da dẻ sờ vào thật mịn màng. Mãi đến khi Trình Tranh ho khan một tiếng, tôi mới thoát khỏi trạng thái biến thái, tiếp tục nói:
"Còn những kẻ ăn nói hàm hồ kia, yên tâm, em sẽ dạy cho họ cách làm người."