NGƯỜI CHỒNG MẮC BỆNH "SẠCH SẼ" - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-16 17:03:47
Lượt xem: 509
5
"Tống Dục Thư, nếu tôi cảm thấy đời sống vợ chồng không hòa hợp, vậy tôi có thể ra ngoài tìm người khác luyện tập không?"
"Khi tôi ốm, anh nói bệnh viện bẩn. Cô ta ốm, anh chăm sóc như một đứa con hiếu thảo, rồi còn dám nói là vì tôi sao?"
"Anh ngoại tình tinh thần trong hôn nhân đã đủ ghê tởm rồi. Tôi thật không ngờ anh còn có thể tệ hơn thế."
Tống Dục Thư cười khổ, lắc đầu:
"Ôn Dao, em không cần phải chua ngoa như thế. Lần đó em chiến tranh lạnh với anh, Tiểu Nhụy nói với anh rằng em sẽ buồn vì anh chê những món em thích ăn. Vì thế anh mới nhờ cô ấy giúp anh luyện tập để thích nghi. Thật sự giữa bọn anh không có hành động nào vượt quá giới hạn."
Anh ta bày ra vẻ chân thành đến mức làm tôi như kẻ vô lý.
Tống Giai Nhụy không chịu nổi, đỏ mắt ném cái cốc rồi quay đầu chạy ra ngoài.
Tôi lắc đầu: "Tống Dục Thư, ngay cả chính anh mà anh cũng lừa sao."
Anh ta dám dùng lý do là làm vì tôi để biện minh cho việc anh ta thân mật với người khác.
"Anh ngốc mà còn nghĩ người khác ngốc hơn anh à?"
Tôi cười vì quá giận.
"Anh dùng đồ ăn giao sẵn cô ta gửi để no bụng, quên mất rằng ba năm trước tôi đã nấu một bàn đầy thức ăn chờ anh về ăn tối."
"Anh than thở với cô ta rằng khi tôi về nhà, phải nằm vật ra ghế sofa một lúc rồi mới đi tắm, bẩn đến mức làm anh buồn nôn, cũng là ba năm trước."
"Và lần đó chúng ta cãi nhau đã là chuyện hai năm trước. Anh có phải biết trước tương lai nên mới tiếp xúc với cô ta từ trước không?"
Tống Dục Thư mím môi chặt, ánh mắt bắt đầu lảng tránh:
"Trước đây đó chỉ là tiếp xúc công việc..."
Tôi cầm một tập tài liệu ném thẳng vào đầu anh ta:
"Công việc? Tống Giai Nhụy trước đây làm trợ lý sinh hoạt cho người khác, cô ta có gì mà bàn công việc với anh!"
"Mấy nhân viên nghiên cứu kia đều độc thân, nhưng chưa ai ngoài giờ làm liên lạc với cô ta. Còn anh? Anh ở nhà cô ta không biết bao nhiêu đêm."
"Bây giờ nhìn anh, tôi thấy như nhìn vào một con giòi trong nhà xí, ghê tởm muốn ói. Nếu anh còn chút lòng tự trọng, thì ký ngay vào bản thỏa thuận ly hôn đó, chúng ta giải quyết êm đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-chong-mac-benh-sach-se/chuong-5.html.]
Tống Dục Thư bước lên vài bước, muốn nắm tay tôi, tôi lập tức tát anh ta một cái thật mạnh:
"Tôi nói, ký đi!"
Hai má anh ta in hằn dấu tay đỏ, mắt bắt đầu ngấn nước, giọng nghẹn ngào:
"Ôn Dao, anh không muốn ly hôn. Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm rồi, em không thể chỉ vì anh thỉnh
thoảng đi dạo phố với người khác mà đòi bỏ anh được."
Với loại người này thật chẳng có gì để nói nữa.
"Tống Dục Thư, tôi chỉ cho anh một ngày. Hoặc ký và chúng ta giải quyết êm đẹp, hoặc không ký, tôi sẽ kiện ra tòa, và vẫn sẽ ly hôn với loại ghê tởm như anh."
---
6
Tống Dục Thư nhất quyết không chịu ký vào đơn ly hôn.
Anh ta cũng biết mình chẳng có lý do gì thuyết phục để níu kéo tôi, chỉ cứng đầu bám chặt lấy tay áo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã, cầu xin tôi cho anh ta thêm một cơ hội.
Hành động này có khác gì một kẻ vô lại?
Tôi quay người, đá một cú vào chỗ yếu nhất của anh ta, cuối cùng cũng khiến anh ta buông tay.
"Tống Dục Thư, đừng dây dưa với tôi nữa. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt anh, tôi liền nhớ đến cảnh anh cười cười nuốt đống thức ăn dính nước bọt của người khác, anh từ trong ra ngoài đều bẩn thỉu hết rồi."
"Anh lấy đâu ra tư cách tự nhận mình mắc chứng ưa sạch sẽ chứ? Người mà anh nên ghê tởm nhất, chẳng phải là chính anh sao?"
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Anh ta đứng trước mặt tôi, run rẩy nhẹ, cố gắng đưa tay về phía tôi như một đứa trẻ vô vọng.
Đó chắc là cách anh ta muốn thể hiện mình.
Đáng tiếc, một người đàn ông cao 1m87, sắp 30 tuổi, có gan mắc sai lầm mà lại không có gan nhận lỗi, chẳng khiến tôi cảm thấy thương hại chút nào.
Tôi quay người bước đi, để lại cho anh ta câu cuối:
"Kỳ Miểu sẽ gửi lại anh một bản thỏa thuận ly hôn. Ngày mai chúng ta gặp nhau ở Cục Dân chính."