NGƯỜI CHỒNG MẮC BỆNH "SẠCH SẼ" - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:52:39
Lượt xem: 726
4
Weibo và vòng bạn bè của Tống Giai Nhụy cả đêm chẳng có chút động tĩnh nào.
Tôi liên tục tự nhắc nhở mình đừng nghĩ đến cặp đôi kinh tởm đó nữa.
Nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà tưởng tượng cảnh Tống Dục Thư chăm sóc cô ta ân cần như thế nào.
Càng nghĩ càng giận.
Tôi chỉ muốn tự tát vào mặt mình lúc đó, khi một mình bước vào phòng phẫu thuật.
Tống Dục Thư ngồi trong văn phòng rộng rãi, thổi điều hòa, than vãn với Tống Giai Nhụy về áp lực mà tôi đã đem lại cho anh ta.
Còn tôi, mỗi ngày bay qua hai ba thành phố, bận rộn giữa sân bay, cuộc họp và những bữa tiệc xã giao.
Khi về nhà, tôi còn phải tắm rửa trước khi có thể ôm anh ta.
Vậy mà anh ta lại nói với Tống Giai Nhụy:
“Em không biết đâu, hôm nay khi Ôn Dao về nhà, áo cô ấy ướt đẫm mồ hôi, anh cứ có cảm giác trên người cô ấy có mùi chua.”
Những năm qua, điều mà tôi nghĩ là chúng tôi cùng nhau chiến đấu hóa ra chỉ là một trò cười.
Khi Kỳ Miểu gửi bản thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn, trời đã sáng rồi.
Xem ra cô ấy cũng đã thức trắng đêm.
[Chị em có thể hỗ trợ cậu bằng cách chúc mừng hôm nay ký thỏa thuận, ngày mai đi làm giấy tờ nhé. Cố lên, Ôn tổng!]
Tôi thức dậy vào buổi trưa.
Tống Dục Thư vẫn chưa về.
Thật đáng tiếc.
Tôi thật sự muốn nhìn thấy nét mặt của anh ta khi phát hiện phòng làm việc bị đập tan, máy tính bị tháo rời.
Nhưng không sao, sau này anh ta sẽ còn nhiều lần sụp đổ hơn.
Tôi mang bản thỏa thuận ly hôn đến công ty, đi thẳng vào văn phòng của Tống Dục Thư.
Khi mở cửa, Tống Giai Nhụy đang ghé sát tai Tống Dục Thư thì thầm điều gì đó.
Tống Dục Thư hơi nghiêng người, ánh mắt dịu dàng đến mức sắp tràn ra.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Anh ta mặc một chiếc sơ mi màu xanh navy, phối với cà vạt màu bạc.
Bên cạnh là Tống Giai Nhụy, mặc áo sơ mi lụa trắng ngọc trai và chân váy ngắn màu xanh navy.
Đúng là một cặp tình nhân công sở hợp cạ, tôi còn thấy cặp đôi này có chút "chemistry" nữa cơ.
Tôi gõ gót giày xuống sàn hai cái, vang lên tiếng "cộc cộc":
“Sao nhỉ, tôi có nên kê thêm cho hai người một cái giường không?”
Tống Dục Thư ngồi thẳng người dậy:
“Em đang nói bậy bạ gì vậy? Lời lẽ chua ngoa như thế, trông giống cái gì chứ?”
“Giống như sắp ly hôn ấy mà.”
Tôi đập bản thỏa thuận ly hôn vào n.g.ự.c anh ta, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
Mắt Tống Giai Nhụy đỏ hoe:
“Ôn tiểu thư, tôi với Tống tổng chỉ là…”
Tôi không ngắt lời cô ta, chỉ nhướng mày chờ cô ta giải thích.
Cô ta mím môi, chớp mắt vài cái, rồi không nói gì nữa.
“Nếu cô dũng cảm thừa nhận rằng mình đang chen chân vào gia đình người khác, tôi còn có thể đánh giá cao cô một chút.”
“Nhưng cái kiểu ấp a ấp úng, lúng túng thế này thì thật sự làm người ta chán ngấy. Tốt hơn hết là quay về làm công việc chính của mình đi, pha cho tôi một cốc cà phê.”
Tôi phẩy tay như đuổi chó.
Tống Giai Nhụy nhìn Tống Dục Thư với ánh mắt cầu cứu, nhưng không nhận được phản ứng nào từ anh ta.
Cô ta tức giận xoay người, giậm chân rời khỏi văn phòng.
Lúc này Tống Dục Thư mới tìm lại được giọng nói của mình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-chong-mac-benh-sach-se/chuong-4.html.]
“Ôn Dao, Tiểu Nhụy vừa rồi chỉ đang bàn bạc với anh về việc tặng quà sinh nhật cho em thôi. Em xúc phạm cô ấy hơi quá rồi.”
Tôi cười khẩy:
“Tống Dục Thư, chúng ta bên nhau sáu năm, anh gọi tôi là Ôn Dao.”
“Còn cô thư ký mặc váy ngắn đến mức thấy cả nửa m.ô.n.g kia, anh gọi cô ta là Tiểu Nhụy.”
“Ngay cả việc tặng quà cho tôi, anh cũng phải bàn bạc với cô ta, có phải là mấy chuyện như anh về nhà lúc mấy giờ, tắm rửa lúc nào, tắt đèn lúc nào, hay đi vệ sinh lúc nào cũng phải để cô ta gật đầu đồng ý không?”
Tống Dục Thư nhíu mày khó chịu:
“Ôn Dao, em có thể đừng ăn nói bậy bạ như thế được không!”
Tôi chống cằm, lười biếng đáp:
“Không thể đâu. Nuốt lời bẩn vào trong, tôi sẽ làm bẩn chính mình mất.”
Tống Dục Thư cau mày chặt hơn:
“Sao em lại cực đoan thế chứ? Anh và Tiểu Nhụy không phải mối quan hệ như em nghĩ. Cô ấy…”
“Cà phê xong rồi.”
Tống Giai Nhụy bước vào, nụ cười trên mặt rạng rỡ đến lạ.
Cốc cà phê cô ta đưa cho, trên thành cốc có một lớp bọt mỏng li ti.
Tôi cầm cốc cà phê, đi đến bên cạnh Tống Dục Thư:
“Được thôi, giờ tôi không còn cực đoan nữa. Tôi tin anh.”
Sắc mặt Tống Dục Thư dịu đi đôi chút.
Nhưng nụ cười chưa kịp nở trên môi đã bị câu nói tiếp theo của tôi làm đông cứng lại:
“Vậy thì bắt đầu giải thích đi, cái áo sơ mi này từ đâu ra, hôm qua anh ngủ ở đâu, và khi tôi ở bệnh viện làm phẫu thuật, anh đi cùng ai đến chợ đêm mà tôi từng muốn đến nhưng bị anh chê bai.”
Mặt Tống Giai Nhụy đỏ lên, đôi mắt nhìn Tống Dục Thư như phát sáng.
Tống Dục Thư cúi đầu, không nói một lời.
“Xem ra, việc giải thích này không thể nói ra trước mặt người trong cuộc rồi.”
Tôi cười chế giễu:
“Ký bản thỏa thuận ly hôn, hai người sẽ được ở bên nhau, chẳng cần tôi đóng vai diễn phụ nữa.”
“Ôn Dao! Em không cần phải châm chọc như thế. Anh và thư ký Tống chưa bao giờ có bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào! Em cũng là phụ nữ, sao phải vì ghen tuông mà bôi nhọ cô ấy?”
Bình thường anh ta luôn điềm đạm và lịch sự.
Tôi từng trêu anh ta rằng nụ cười tiêu chuẩn ấy đã được hàn cố định trên khuôn mặt anh ta rồi.
Vậy mà giờ đây, vì lời tôi nói về Tống Giai Nhụy, anh ta lớn tiếng hơn, gương mặt đầy vẻ giận dữ.
“Ghen tuông? Bôi nhọ?” Tôi đưa cốc cà phê cho Tống Dục Thư: “Nào, uống đi.”
Tống Dục Thư bối rối nhận lấy cốc cà phê, đưa lên miệng.
“Đừng uống!”
Tống Giai Nhụy lao đến, cốc cà phê nóng đổ hết lên người hai bọn họ.
Tống Dục Thư lập tức xé toạc chiếc áo sơ mi của mình, cúc áo văng tung tóe, vùng bụng trắng nõn đã bị bỏng đỏ ửng.
Tống Giai Nhụy không còn quan tâm đến bản thân, vội vàng sờ soạng khắp người Tống Dục Thư:
“Tống tổng, anh không sao chứ? Xin lỗi, xin lỗi, cà phê này… không dành cho anh uống.”
Anh ta không hề né tránh bàn tay đang lướt trên người mình của Tống Giai Nhụy, chỉ là trong mắt thoáng hiện sự nghi ngờ:
“Cô đã làm gì?”
Tôi cầm cốc cà phê lên ngắm nghía.
Ban nãy đã thấy quen rồi, thì ra chiếc cốc này là một đôi với chiếc tôi đập hôm qua trong phòng làm việc.
“Cũng chẳng có gì, có lẽ cô ta chỉ nhổ chút nước bọt vào thôi.”
Mặt Tống Dục Thư lập tức tái mét, ôm miệng nôn khan.
Tôi ném cốc cà phê lại lên bàn:
“Ôi chao, sao phải phản ứng dữ dội như thế? Trao đổi nước bọt, hai người chẳng phải đã làm việc đó