Người Máy Của Cố Hành Miên - Chương 8: Lạnh lùng vô cảm?
Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:39:37
Lượt xem: 313
Cố Hành Miên lại nổi giận.
Anh ấy nổi đ/iên đập vỡ hết đồ đạc trong nhà trước mặt tôi.
Tôi chỉ yên lặng đứng một bên nhìn, không nói lời nào.
Sau khi hoàn tất việc nâng cấp, ngoài khả năng yêu đương, tôi không khác gì con người bình thường.
Sau khi nâng cấp, tình cảm của tôi dành cho Cố Hành Miên cũng đã được làm mới.
Không chỉ đối với anh không còn rung động.
Bây giờ anh còn thường xuyên nổi giận, thích đập phá đồ đạc, dấu hiệu rõ ràng của người có khuynh hướng bạo lực gia đình.
Tôi có chút chán ghét.
Chỉ là không thể nói ra, dù sao anh ấy vẫn là chủ nhân của tôi, lỡ biết chuyện này lại càng thêm tức giận, đập tôi tan nát, đến lúc đó tôi thật sự sẽ trở thành một đống linh kiện.
Vì mạng sống, tôi chỉ có thể đứng bên cạnh giả làm người gỗ, chính là kiểu một hai ba không được động đậy.
Cố Hành Miên đậ/p ph/á một lúc, cuối cùng cũng mệt.
Anh ấy đ.ấ.m một cú vào bàn trà, kính bàn ngay lập tức vỡ tan, trên mu bàn tay liền xuất hiện vài vết cắt, m/áu chảy ròng ròng.
Với ý thức tự chủ của tôi hiện tại, anh ấy trong mắt tôi bây giờ... chính là một kẻ phiền phức.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nửa đêm không ngủ, nổi điê/n đập phá đồ đạc.
Đập phá xong, anh ấy ôm lấy bàn tay bị thư/ơng, đáng thương nhìn tôi: “Dung Dung, anh bị thươ/ng rồi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-may-cua-co-hanh-mien/chuong-8-lanh-lung-vo-cam.html.]
Đây không phải là mệnh lệnh, tôi có thể hành động theo ý mình.
Vậy nên tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nhận xét: "Anh dùng tay không đ.ấ.m vào bàn trà... bị thương là đúng rồi."
Đôi mắt người đàn ông khựng lại, thoáng hiện lên một tia sụp đổ:
“Anh nói anh bị thương rồi, Dung Dung, em không có chút phản ứng nào sao?”
Phản ứng?
Tôi nghĩ một lúc, rồi đưa tay nhấn vào vết thương của anh ấy, anh ấy đau đến nỗi hít một hơi lạnh.
“Rất giỏi đấy, đập ra thành thế này.”
Tôi đang rất nghiêm túc, thái độ chuyên nghiệp này của tôi đúng là mười điểm không có nhưng.
Nét mặt Cố Hành Miên vừa hoảng loạn vừa đau khổ, đứng dậy túm lấy vai tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Cố Dung, rốt cuộc em bị sao vậy?
Nhìn anh bị thương, sao em có thể thờ ơ như thế?
Rõ ràng trước đây, chỉ cần anh có một vết cắ/t nhỏ trên tay, em cũng lo lắng đến rơi nước mắt, bây giờ sao em có thể lạnh lùng vô cảm như vậy?”
Lạnh lùng vô cảm?
Tôi cười cười đáp lại: “Vì tôi là robot không có trái tim mà.”
Không lạnh lùng vô cảm được mới lạ đấy.