Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tôi Yêu - Chương 14,15,16: Nếu tôi nói đứa bé là của anh, anh có tin không?

Cập nhật lúc: 2024-07-29 00:42:21
Lượt xem: 10,007

14.

Trong phòng bệnh, y tá như thường lệ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mẹ tôi. Hỏi xong một loạt vấn đề, y tá định rời đi nhưng quay đầu lại thấy chỉ có mình tôi, liền hỏi thêm một câu: "Cô Phương, bạn trai cô đã đi rồi à?"

"Anh ấy không phải là..."

"Bạn trai gì thế?" Mẹ tôi ngạc nhiên. 

Tôi còn chưa kịp giải thích thì y tá đã nhanh chóng tuôn ra một tràng giang đại hải. 

Nghe thấy Chu Thừa Nhiên vừa đẹp trai lại vừa có tiền, mẹ tôi không hề tỏ ra vui mừng, mà ngược lại, ánh mắt đầy lo lắng.

Đợi đến khi y tá rời đi, mẹ tôi mới nắm lấy tay tôi, hỏi: "A Ninh, con nói thật với mẹ, đó là bạn trai thật sao? Hay là..."

Bà sợ tôi lại đi tìm Trần Bội Chương. Đối diện với ánh mắt lo âu của bà, tôi cảm thấy bối rối, miệng nói trước khi đầu óc kịp nghĩ...

"Là bạn trai, là bạn học cũ, mẹ đừng lo!"

Ánh mắt mẹ tôi lập tức hướng về phía cửa, tôi lập tức cảm thấy có điều gì không ổn. 

Ngay khi tôi quay đầu lại, mẹ tôi liền hỏi: "Là cậu ấy à?"

"..."

Chu Thừa Nhiên không phải đã đi rồi sao? Đúng là xấu hổ quá đi, nói dối sau lưng về người kia mà còn bị phát hiện tại chỗ nữa chứ.

15.

Chu Thừa Nhiên không vạch trần tôi ngược lại còn rất hợp tác. 

Có lẽ vì mẹ tôi ngủ quá lâu nên chưa tỉnh táo, dễ dàng bị anh ấy dụ dỗ vài câu, liền cảm thấy người này rất tốt, thậm chí còn ám chỉ tôi có thể tin tưởng cả đời. 

Tôi chỉ có thể lễ phép gượng gạo nở một nụ cười.

Chu Thừa Nhiên nhướng mày quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý khiến người ta khó chịu. Nhưng ngay giây sau đã bị một cuộc gọi kéo đi. 

Dù bề ngoài phong độ ngời ngời, nhưng thực tế lại bận rộn không ngừng. 

Trước khi rời đi, anh bảo tôi đến công ty của anh lúc 5 giờ chiều.

Đầu óc tôi vẫn còn lơ mơ, ngẩn ngơ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Chu Thừa Nhiên: "Cô nghĩ sao?"

À, là chuyện phỏng vấn!

Lần này tôi không đến muộn, cũng không bị chặn lại. Cuộc phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Điều duy nhất không vui là lúc tôi rời đi lại gặp Hoàng Thanh Nhược. 

Cô ta treo trên môi nụ cười vui mừng như gặp lại bạn cũ, nhưng lại mắng tôi ở một góc mà không ai nghe thấy: "Phương Ninh, cô thật đáng ghét!"

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô đi/ên rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-toi-yeu/chuong-141516-neu-toi-noi-dua-be-la-cua-anh-anh-co-tin-khong.html.]

Hoàng Thanh Nhược: "Chắc không phải cô nghĩ rằng Chu Thừa Nhiên thực sự muốn làm lành với cô chứ? Anh ta đang trả thù cô mà thôi! Anh ta chính là muốn cô nếm trải cảm giác bị bỏ rơi!"

"Ồ." Tôi bình thản gật đầu: "Nên vậy mà, tôi đã bỏ rơi anh ấy một lần, anh ấy bỏ rơi tôi một lần, rất công bằng."

Hoàng Thanh Nhược bị lời nói của tôi làm cho nghẹn lời. 

Nhìn cô ta há hốc miệng không nói được nửa chữ, tôi bật cười: "Buổi sáng hôm qua không phải là Chu Thừa Nhiên không cho tôi vào phỏng vấn anh ấy, mà là cô bảo người chặn tôi ở ngoài, phải không?"

Chu Thừa Nhiên đang họp, cô ta đã giả vờ ra lệnh. 

Hoàng Thanh Nhược bị tôi nói trúng tim đen, trong mắt lướt qua một tia xấu hổ. Nhưng nhiều năm tự lừa dối bản thân đã khiến cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Chu Thừa Nhiên nói anh ấy không nhớ cô, đây không phải là điều cô đã chính tai nghe thấy sao?"

"Chính tai nghe thấy, nhưng tôi không quan tâm."

Hoàng Thanh Nhược bị tôi kích động, cô ta đột ngột giơ cao tay lên, muốn đánh tôi.

16..

Cái tát đó đã bị Chu Thừa Nhiên ngăn lại. 

Hoàng Thanh Nhược nhìn thấy Chu Thừa Nhiên đột ngột xuất hiện sau lưng mình, bối rối đến mức nói không thành lời: 

"Tôi... tôi chỉ muốn ôm Phương Ninh một cái thôi!" 

Gương mặt Chu Thừa Nhiên không biểu cảm, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm vào cô ta. Rõ ràng là anh không tin lời cô ta nói.

Sau phút hoang mang ban đầu, Hoàng Thanh Nhược đột nhiên cười, nụ cười đầy bí hiểm: "Chu Thừa Nhiên, đến bây giờ anh vẫn muốn bảo vệ cô ấy sao? Anh có biết không, cô ấy từng có con với người đàn ông khác đấy!" 

Quả b.o.m này rơi xuống khiến ngay cả người kiên định như Chu Thừa Nhiên cũng không thể không kinh ngạc. 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Anh quay sang nhìn tôi, giống như hỏi thầm: Điều này có thật không? 

Đúng vậy. 

Sau khi chia tay với anh một tháng, tôi phát hiện mình mang thai. Trần Bội Chương ngay lập tức sắp xếp cho tôi một cuộc phẫu thuật. 

Tôi đã đấu tranh rất nhiều, nhưng không có lựa chọn nào khác. Lúc đó, tôi không có tiền, còn phải chăm sóc mẹ. Đứa trẻ đó không phải của ai khác mà là của Chu Thừa Nhiên.

Hoàng Thanh Nhược thấy tôi muốn giải thích, vội vàng đưa điện thoại cho Chu Thừa Nhiên. Cô ta đã chuẩn bị sẵn, trong điện thoại chứa rất nhiều ảnh, bao gồm hồ sơ bệnh án, ghi chép phẫu thuật, giấy xuất viện, tất cả đều có đủ. Hoàng Thanh Nhược tức tối nói: 

"Cô ta quay lại tìm anh không phải là vì còn yêu anh, mà vì anh đã có tiền! Chu Thừa Nhiên, anh muốn làm kẻ ngốc sao?"

Chu Thừa Nhiên im lặng rất lâu. Mỗi giây im lặng của anh đối với tôi đều dài tựa như cả thế kỷ.

Hoàng Thanh Nhược khiêu khích nhìn tôi.

Tôi đoán rằng cô ta chắc chắn đã đụng chạm vào những bức ảnh đó rồi.

Chu Thừa Nhiên có lẽ đang âm thầm tính toán lại thời gian, có lẽ anh đã nhận ra đứa trẻ đó xuất hiện sau khi chúng tôi chia tay. 

Anh không nói gì, liệu có phải đang nghi ngờ tôi không?

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Chu Thừa Nhiên, nếu tôi nói đứa bé đó là của anh, anh có tin không?"

Loading...