Người Tôi Yêu - Chương 11,12,13: Thật sự là cô không thể hay là không muốn?
Cập nhật lúc: 2024-07-29 00:41:20
Lượt xem: 9,282
11.
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ 5 phút. Trợ lý của Chu Thừa Nhiên gọi điện cho tôi:
"Cô Phương, sao cô chưa đến? Chu tổng đang đợi cô đấy!"
Tôi đứng bên cửa sổ của hành lang, ngước nhìn về phía phòng bệnh. Muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng lại không biết bắt đầu từ đâu. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, cảm giác lạnh lẽo lan rộng khắp cơ thể.
Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay trời sẽ lạnh, thật sự rất lạnh.
Chu Thừa Nhiên đến bệnh viện sau đó hai mươi phút. Anh ấy cho người chuyển mẹ tôi đến phòng bệnh VIP rồi kéo tôi vào trong cầu thang.
"Giải thích!" Hai từ lạnh lùng rơi xuống từ đỉnh đầu.
Thực ra giọng anh ấy không quá nặng. Những năm qua, để giữ công việc, tôi đã phải chịu nhiều áp lực trong môi trường làm việc.
Tôi chưa bao giờ khóc.
Năm năm trước, khi không còn đường lùi, tôi đã hiểu ra một điều: nước mắt vô dụng.
Nhưng ngay lúc này đối diện với Chu Thừa Nhiên, cảm xúc của tôi đột nhiên mất kiểm soát. Mắt tôi đỏ hoe, muốn khóc.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Chu Thừa Nhiên bực tức nhìn tôi: "Phương Ninh, tại sao cô luôn nói mà không giữ lời?"
Lúc đầu nói sẽ không bao giờ chia tay, sau đó lại ra đi mà không quay đầu. Tối qua đã hứa sẽ đến phỏng vấn anh vào lúc chín giờ sáng, nhưng không xuất hiện cũng không có lời giải thích.
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, có lẽ tôi cũng đã nổi giận từ lâu rồi.
Nhưng dù Chu Thừa Nhiên có tức giận, anh ấy vẫn muốn nghe lời giải thích của tôi: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã trải qua những khó khăn gì?"
12.
Năm năm trước, mẹ tôi đột ngột lâm bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để giữ mạng sống. Nhưng tôi và Chu Thừa Nhiên đều không có tiền. Không còn cách nào khác, tôi đành tìm đến cha ruột của mình, Trần Bội Chương. Thật trùng hợp, lúc đó Trần gia đang chuẩn bị liên hôn với Lâm gia, nhưng cô tiểu thư kiêu ngạo của Trần gia lại không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân không tình yêu, còn xảy ra tranh cãi dữ dội với gia đình.
Vậy nên Trần Bội Chương đã đưa ra một thỏa thuận với tôi: Ông ấy sẽ chi tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, đổi lại tôi sẽ thay thế con gái cưng của ông ấy đi liên hôn.
Lúc đó tôi nghĩ rằng, suốt đời này tôi và Chu Thừa Nhiên không còn cơ hội nào nữa, nên vào lúc chia tay tôi đã nói những lời rất khó nghe.
Tôi hy vọng anh ấy sẽ quên tôi.
Nhưng số phận đúng là luôn thích trêu đùa tôi.
Nửa năm sau, cô tiểu thư Trần gia đột nhiên tỉnh ngộ, cho rằng đàn ông không thể dựa vào, chỉ có tiền bạc mới là quan trọng. Cô ấy lại muốn kết hôn với Lâm gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-toi-yeu/chuong-111213-that-su-la-co-khong-the-hay-la-khong-muon.html.]
Đối với Trần Bội Chương, một đứa con ngoài giá thú như tôi vốn dĩ không nên xuất hiện. Gia đình danh giá mà ông ấy chọn, tự nhiên cũng hy vọng đứa con gái yêu quý của mình được gả vào đó. Còn tôi thì sao? Khi không cần đến, ông ấy liền vứt bỏ tôi.
Thậm chí còn lạnh lùng cắt đứt chi phí điều trị cho mẹ tôi.
13.
Trong những năm qua, thực ra tôi vẫn luôn nghe được tin tức về Chu Thừa Nhiên.
Ban đầu là từ nhóm lớp. Mọi người vừa bàn tán về Chu Thừa Nhiên, vừa cười nhạo tôi. Đôi khi họ còn thẳng thắn muốn phỏng vấn cảm nhận của tôi.
Tôi thì có thể có cảm nhận gì đây? Chi phí y tế khổng lồ đè nặng lên người tôi, hàng ngày phải làm việc để kiếm sống đã đủ mệt mỏi, tôi chẳng còn thời gian nghĩ về chuyện tình cảm.
Chỉ là đôi khi, mỗi đêm nằm mộng, lúc tỉnh lại lại nhận ra gối của mình luôn ướt đẫm.
Không biết đã mơ thấy gì, cũng không biết vì sao lại khóc. Đêm khuya tĩnh lặng đến cùng cực khiến tôi cảm thấy bối rối.
Dường như cũng có lần, tôi cầm điện thoại lên muốn gọi cho Chu Thừa Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại.
Người chia tay là tôi cơ mà, người cười nhạo anh ấy không có tiền cũng là tôi cơ mà. Tôi còn có tư cách gì mà quay lại tìm anh ấy khi không thể chịu đựng được nữa?
Tôi cúi xuống, cảm thấy nghẹn ngào, giọng nói cũng trở nên khàn đi: "Xin lỗi, lẽ ra tôi nên nói rõ ràng với anh ngay từ đầu."
Dù có chia tay, cũng nên thành thật và thẳng thắn.
Chu Thừa Nhiên vừa giận vừa cười: "Lúc đầu không nói rõ, vậy còn sau này? Ngoài nửa năm đầu tiên, còn có hơn bốn năm sau đó, tại sao không đến tìm tôi?"
"Tôi không thể."
"Thật sự là cô không thể hay là không muốn?"
"Tôi..."
Cửa phòng cầu thang kêu lên một tiếng kẽo kẹt, bị đẩy mở.
"Cô Phương, thì ra cô ở đây à." Y tá vui mừng nhìn tôi: "Mẹ cô... đã tỉnh lại..."
Hai từ cuối rất nhẹ nhàng, vì cô ấy cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong cầu thang, biết mình đến không đúng lúc.
Tôi nhìn Chu Thừa Nhiên, gương mặt tuấn tú của anh lúc này đã tối sầm lại vì khó chịu, nhìn vàp đúng là rất đáng sợ.
Y tá nhẹ nhàng lùi lại.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định đi thăm mẹ trước. Từ khi bệnh tình trở nặng vào ba tháng trước, mẹ tôi thường xuyên hôn mê. Gặp được lần tỉnh táo này đúng là không dễ dàng gì.