NGƯỜI YÊU TÔI BỊ MẤT TRÍ NHỚ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:28:26
Lượt xem: 323
04
Sau ba ngày sa sút tinh thần, tôi đã vực dậy đi tìm công việc mới.
Những năm ở bên cạnh Lục Triều An, tôi đã học được không ít kỹ năng.
Lục Triều An bị mất trí nhớ không biết rõ, nhưng những người trong ngành lại nhìn thấy được.
Vì vậy, tôi nhanh chóng có được công việc mới.
Mức lương tạm thời có thể ngang bằng với trước kia.
Chỉ là tôi không ngờ tới việc đầu tiên khi nhậm chức lại là tiếp đãi đối tác.
Khi tôi xách rượu đẩy cửa bước vào, Lục Triều An đang ngồi ngay bên cạnh sếp.
Ông chủ cười nói: “Lục tổng, người anh đợi cuối cùng cũng đến rồi."
Khi chạm phải ánh mắt của anh, tim tôi chợt ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh với đôi mắt sưng húp.
Anh đang đợi tôi sao?
Tim tôi không kìm được mà đập nhanh hơn.
Ngay sau đó, từ phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng.
Kèm theo hơi thở gấp gáp: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lê Nguyện nâng váy, lướt qua tôi.
Lưu lại hương thơm thoang thoảng trong không khí.
Ánh đèn pha lê vàng ấm chiếu xuống, tạo thành những quầng sáng hình thoi.
Lê Nguyện ngồi bên cạnh Lục Triều An, hai người trông như đôi kim đồng ngọc nữ.
Trái tim đang rộn ràng của tôi dần dần chìm xuống.
Ông chủ vẫy tay với tôi: “Tiểu Giang, qua đây gặp đối tác của cô đi.”
Ánh mắt nhàn nhạt của Lục Triều An nhìn qua, vẫn không mang theo chút ấm áp nào.
Tôi đặt rượu trước mặt họ, sự lanh lợi thường ngày biến mất không dấu vết.
Ông chủ trêu đùa: “Lục tổng, tôi vẫn chưa hỏi anh, thư ký Giang đang làm tốt như vậy, sao lại đuổi người ta đi?”
Lục Triều An nhấp một ngụm trà: “Tôi không quen có thư ký nữ. Vừa hay, thư ký Giang cũng đã có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình, không tính là bị đuổi.”
“Đây là sợ cô Lê để ý nhỉ?”
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Tôi cúi đầu mở chai rượu.
Nắp chai bật trúng vào mặt, tôi lại muốn khóc.
Vì thế quay người đi vào phòng vệ sinh.
Lê Nguyện vội vàng đuổi theo, bộ n.g.ự.c muốn nảy ra ngoài.
“Giang Đường, cô có thể... rời khỏi đây được không?”
Mặt tôi bị trầy, vừa ngứa vừa đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguoi-yeu-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-3.html.]
Ngay cả thể diện cơ bản cũng không giữ được.
"Không thể, tôi có công việc ở đây, hơn nữa, tôi và Lục Triều An còn chưa hủy bỏ hôn ước. Cô có tư cách gì mà bảo tôi rời đi?”
Lê Nguyện từ từ tiến lại gần tôi, trong đôi mắt ươn ướt của cô ta mang theo một thách thức.
“Nhưng... bây giờ anh ấy chỉ nhớ tôi.”
“Từ góc độ của anh ấy, cô mới là kẻ thứ ba.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tôi giận dữ vung tay tát cô ta một cái.
“Cô xem cô đã vô liêm sỉ đến mức nào rồi!”
“Đừng tưởng có Lục Triều An thì tôi không dám đánh cô.”
Lê Nguyện bị đánh đau, giọt nước mắt giả vờ lúc trước giờ rơi xuống thật.
“Xin lỗi... tôi không cố ý…”
Cô ta hoảng hốt lao vào vòng tay của người vừa đến..
Lục Triều An đã đến.
Anh nắm lấy cánh tay của Lê Nguyện, kéo giãn khoảng cách: “Em đã nói gì vậy?”
Lê Nguyện không ngừng rơi nước mắt: “Lục Triều An, có phải em là một người phụ nữ xấu không? Em... em đã cướp đi tất cả của Giang Đường.”
Lục Triều An khựng lại, đối diện với khuôn mặt bị thương và đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều của tôi, trong đáy mắt phẳng lặng của anh thoáng qua một cảm xúc khó hiểu.
Tôi tưởng rằng anh sẽ bắt tôi xin lỗi Lê Nguyện.
Nhưng Lục Triều An lại cụp mắt, bình thản nói: “Em không sai, sai là tôi của mười năm sau.”
Một câu nói, đưa ra phán quyết cho tình cảm nhiều năm của chúng tôi.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều mang theo sự thương tiếc.
Lê Nguyện không đạt được kết quả cô ta muốn, vẫn không chịu buông tha:
“Giang Đường, tôi đói, cô đi mua giúp tôi một bát hoành thánh nhé? Hoành thánh Tiểu Vi ở phố Đông.”
Chúng tôi đang ở phía Tây thành phố.
Tiểu Vi thì lại ở phía Đông thành phố.
Tôi chưa ăn một miếng nào, mà lại phải vượt qua cả thành phố để mua hoành thánh cho cô ta.
Vì sao chứ?
Lục Triều An nhíu mày: “Ở đây không có hoành thánh sao?”
Nụ cười của Lê Nguyện cứng đờ: “Em chỉ thích ăn ở quán đó thôi.”
Ông chủ ngay lập tức hòa giải: “Tiểu Giang, ở đây không cần cô nữa, cô nhanh đi đi.”
Tôi bị đẩy ra ngoài.
“Ông chủ Trương…”
“Lục tổng tuyệt đối đừng khách sáo với tôi! Cứ như vậy đi!”
Lục Triều An thấy ông chủ kiên quyết như vậy cũng không nói gì thêm.